Tô Xướng vĩnh viễn là một ly nước.
Trong suốt trong suốt, đựng trong ly thủy tinh đắt tiền, trên thành ly có sương mù mỏng manh, bạn không thấy rõ là nhiệt khí chưa tan, hay là sương lạnh bám trên đó. Nếu bạn không đến gần.
Những sương mù này là chỗ cô mơ hồ không rõ, bạn muốn chạm vào, bạn muốn nếm, bạn phải dùng môi để trải nghiệm, bạn phải dùng lưỡi để trải nghiệm.
Nhưng cô sẽ không cho bạn cơ hội đó.
Tất cả cảm xúc nhỏ bé của cô, phân tử nhỏ hơn hơi nước, ngay cả thật sự xa lánh, đều xa lánh không dấu vết.
Đó là một tuần đầy nắng.
Thứ hai, Vu Chu làm gà ba ly, tháp chín tầng rất thơm, Tô Xướng ăn nửa bát cơm, Vu Chu hỏi cô, quá ngọt có phải hay không, Tô Xướng nói có một chút, cô không thể ăn ngọt, Vu Chu vừa thu dọn bát đũa vừa nói, ghi nhớ, lần sau cải thiện.
Thứ ba, Vu Chu dùng nửa thịt gà còn lại làm gà Bồ Đào Nha, sau đó hai người tán gẫu kiến thức đi Ma Cao trước đó, hai người nhất trí cho rằng Ma Cao dễ đi dạo hơn Hồng Kông, băng qua trung tâm thương mại của mấy khách sạn Venice, không cần bị ánh mặt trời phơi nắng.
Vu Chu đi Ma Cao vào tháng 10 năm ngoái, còn Tô Xướng thì tháng 9, Vu Chu nói thật trùng hợp, câu tiếp theo lại là, thật không trùng hợp.
Các cô có lẽ đã nghe qua cùng một vị chống thuyền ca hát, có lẽ đã ngửi qua cùng mùi thơm của một cửa hàng bánh trứng.
Thứ năm, một bộ kịch của Tô Xướng đóng máy, hai kỳ cuối cùng của mùa thứ ba, cô thu âm có chút buồn ngủ, một tay cầm Americano, kỹ thuật viê thu âm giúp cô lật kịch bản trên màn hình một chút, cô nhìn lại.
Lúc trước xem qua nguyên tác, nhưng chiến tuyến kéo dài một chút, ở giữa lại chen vào mấy hạng mục, cô không quá quen thuộc.
Đạo diễn lồng tiếng Bành Hướng Chi nhân cơ hội nghỉ ngơi, lướt mấy bình luận trên Weibo: "Đệch, còn nói tôi."
"Làm sao vậy, ai nói chị." Mạo Mạo dựa vào.
"Fan của em," Bành Hướng Chi hận Tô Xướng, "Nói tôi không biết đạo diễn, nói em ở trong kịch này không hay như trong game."
Biết là nói giỡn, Mạo Mạo cười, Bành Hướng Chi cũng cười theo, làm bộ nói: "Vậy tôi lấy công chuộc tội, được chứ? Đoạn tiếp theo sẽ có các vị khách quan thích nhất."
Mạo Mạo hứng thú: "Cái gì cái gì cái vậy."
"He he, tiểu quận chúa kia sống chết muốn gả cho Tô Xướng, không phải, gả cho tiểu tướng quân, tiểu tướng quân này là nữ cải nam trang nha, vậy khẳng định không được, từ chối người ta, nhưng là tiểu quận chúa khóc, tiểu tướng quân lại không đành lòng, buổi tối mang một chậu mười tám học sĩ* tiểu quận chúa thích nhất, đặt ở trước phủ. Chậc chậc." Bành Hướng Chi hăng hái bừng bừng nói với Mạo Mạo cốt truyện.
*Mười tám học sĩ, là một loại hoa trà quý hiếm, thuộc một trong những giống trà hoa đẹp. Cây có hình dáng đẹp mắt, hoa có cấu trúc độc đáo, với từ 70 đến hơn 130 cánh hoa tạo thành một vương miện hoa sáu góc, có hình tháp với các tầng lớp rõ rệt, xếp thành một trật tự rất đẹp mắt. Hai cánh hoa ở cạnh nhau xếp thành khoảng 20 vòng, trong đó hầu hết là 18 vòng, vì thế nó được gọi là "Mười tám học sĩ". Đây là một loại trà hoa quý, được rất nhiều người yêu thích.
Wow, cái này giống bách hợp lại không phải bách hợp, thật biết cách.
"Gần đây có rất nhiều vở như thế này, thêm một chút yếu tố bách hợp, hai tháng nay hình như chị Xướng đã thu âm hai ba vở rồi." Phòng này do mẹ cô nàng mở, cô nàng khi rảnh rỗi thường đến nghe.
"Không phải gần đây nhiều vở thế này," Bành Hướng Chi trở tay đặt lên lưng ghế, lắc đầu, "Là gần đây thích tìm chị Xướng lồng tiếng như vậy."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Thu hút mấy cô gái nhỏ thích thôi." Bành Hướng Chi ngậm ống hút uống một ngụm cà phê.
Trong lúc nói chuyện tiểu quận chúa cũng tới, chạy tới, mặt đỏ bừng mồ hôi, tóc đuôi ngựa cao, áo phông trắng, mang theo ba lô nhỏ, tràn đầy sức sống.
"Tới rồi à, vừa lúc thu xong đoạn trước, em muốn nghỉ ngơi một chút hay trực tiếp vào?" Thời gian eo hẹp, Bành Hướng Chi cũng không hàn huyên nữa.
"Em trực tiếp vào luôn." Cô gái nhỏ đặt ba lô xuống.
Giọng nói mềm mại mang theo chút cát, mềm mại, Tô Xướng ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái.
"Được, Tô Xướng đang ở bên trong, hai người trực tiếp đáp." Bành Hướng Chi nhấn micro: "Xướng à tiểu quận chúa tới rồi, mình cho cô ấy vào nhé."
"Được." Giọng Tô Xướng mát lạnh từ trong loa truyền đến, giống như vang vọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!