Tô Xướng hát rất dở.
Mặc dù âm sắc cô rất tốt, nhưng cảm nhạc không được, tiết tấu và âm chuẩn đều kém một chút, hát lên vẫn là giọng đại bạch*. Khi bộ kịch truyền thanh đầu tiên phát sóng đạt hơn một triệu lượt phát, đoàn làm phim đã thương lượng với cô về phúc lợi có thể là bản ED của chủ dịch, Tô Xướng từ chối, người lập kế hoạch có chút thất vọng. Vì vậy, buổi tối Tô Xướng về nhà học theo bài hát chủ đề vài lần, thu âm một bản thô rồi gửi đi.
*Giọng đại bạch, là chỉ một cách biểu diễn nguyên sinh thái chân thực chất phác, tức là người biểu diễn hoàn toàn căn cứ vào điều kiện và đặc điểm giọng hát của mình, kết hợp với cảm nhận sâu sắc của mình đối với tác phẩm âm nhạc, áp dụng hình thức biểu diễn tự nhiên mà linh hoạt, phát ra âm thanh chân chính thuộc về mình, chứ không phải thông qua huấn luyện thanh nhạc chuyên nghiệp hình thành "Ngàn người một tiếng".
Người lập kế hoạch vui vẻ, hậu kỳ đau lòng, cô ấy đã chỉnh rất lâu.
Sau đó, Tô Xướng xem phần bình luận, khi i Xướng nói giọng hát gần như đã sửa thành âm thanh điện tử của cô tự nhiên, cô sinh ra cảm thấy như khán giả cũng phải chịu tội, từ đó cô không bao giờ đồng ý hát ED nữa.
Trong giới dần dần biết, Tô Xướng chủ dịch kịch truyền thanh, không có chủ dịch bài hát chủ đề.
Ai mà biết, có một con kiến nhỏ như vậy, lắc lư bận rộn, đưa một chân ra, chính xác bước vào vùng cấm của chú voi không thể bị phá hủy.
Nếu như làm kịch, hậu kỳ hẳn là thêm một chút hiệu ứng ầm ầm sụp đổ vào đây.
Nhưng con kiến nhỏ này còn không biết mình đã làm cái gì, chỉ cảm thấy rất khó hiểu, chậm chạp hơn nữa cũng có thể cảm nhận được Tô Xướng đang tức giận, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tô Xướng tức giận, càng bình tĩnh, chuyện càng lớn.
Nàng ôm trái tim thùng nước bất ổn dựa vào cửa phòng ngủ Tô Xướng, gõ một cái.
Không ai trả lời.
"Tô Xướng, chị ăn gì không?" Giọng yếu ớt khàn khàn.
Tô Xướng có chút khó chịu, Vu Chu vẫn gọi cô là Tô Xướng. Nhưng cô bị loại khó chịu này làm cho hoảng sợ, cô từ trước giờ rất có giáo dưỡng, huống hồ cũng không có bởi vì người khác gọi tên cô mà làm trái tim vặn lên lý do.
"Em nấu chút cháo." Nhưng biệt danh của Vu Chu là Chúc Chúc*, chuyện nàng nấu cháo này, giống như một sự đầu hàng vi diệu.
*Một từ là cháo.
Hai từ là Chúc Chúc, biệt danh của Vu Chu. Còn có nghĩa là rụt rè.
"Chị, ăn cháo không?" Giọng nói mềm mại đang cào cửa.
Tô Xướng nhíu mày, để điện thoại xuống, đứng dậy mở cửa.
Vẫn là kiểu mặt mày như trăng sáng, chút phiền não kia bị ép rất khá, đều không tới bên môi cô, mà Vu Chu đứng ở cạnh cửa, có chút không biết làm sao.
Bong bóng trong lòng bị ánh mắt muốn nói lại thôi của Vu Chu chọc một cái, "Bùm" một tiếng nổ tung.
Giọng nói rất nhỏ, ẩn trong hơi thở của Tô Xướng.
Cô mím môi, mở miệng: "Sớm như vậy, dậy nấu cháo? Không ngủ thêm một lát sao?"
Nếu nhớ không lầm, hôm qua Vu Chu say không nhẹ.
Lời nói làm đầu lưỡi không khống chế được, dịu dàng hơn trong tưởng tượng, hơn nữa còn là mang theo cảm giác quan tâm, thì càng có vẻ sương mù mông lung, Vu Chu ngẩn người, nói: "Đúng vậy, đầu đau, lại càng không ngủ được."
Tô Xướng thở ra nửa hơi, điện thoại xoay nửa vòng giữa ngón trỏ và ngón giữa, dừng một chút mới hỏi: "Đầu còn đau?"
"Có một chút." Vu Chu nhìn chằm chằm điện thoại của cô.
Không biết vì sao, bầu không khí rất lạ, giống như làm hòa.
Nàng hắng giọng, ngước mắt hỏi: "Vừa rồi chị không vui à?"
Tô Xướng trộm câu nói trước của Vu Chu, nhưng giọng điệu nhẹ hơn một chút: "Có một chút."
"Hả? Tại sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!