Thứ bảy, Tô Xướng và Vu Chu cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà đi đến quán bar.
Người ta có câu "Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu, cưỡi xe đạp đến quán bar", và hai cô lái Panamera. Lại áp vần.
Bởi vì phải giả vờ, hôm nay Tô Xướng ăn mặc đẹp trai hơn một chút, tay áo phông màu xám sắt, vừa đủ che qua chiếc quần chẽn cực ngắn, kiểu "mất tích nửa dưới" rất thịnh hành những năm trước, một đôi bốt cao cổ màu gỉ sắt, đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Vu Chu phát hiện Tô Xướng rất thích mang giày, không biết sở thích ăn mặc có liên quan đến tâm lý học hay không, nhưng Vu Chu cảm thấy chuyện thích mang giày này, cực kỳ Tô Xướng. Bởi vì cô cực kỳ biết đắn đo trí tưởng tượng của người ta, chân cô rất đẹp, nhưng cô chưa bao giờ lộ ra đôi chân dài thẳng tắp hoàn toàn, phía trên che một chút, phía dưới che một chút, bạn cho rằng cô bảo thủ, nhưng cô lại không tiếc rẻ đoạn có độ cong đẹp nhất, làn da trắng mịn nhất kia, lung lay lung lay, rất dễ đi lại ngồi nằm liền làm cho người ta thất thần.
Làn da trắng như tuyết của cô, ở dưới ánh mặt trời sẽ chính trực một chút, nhưng ban đêm thì khác.
Bóng tối, đèn lưu động, âm nhạc, mùi rượu, còn có đôi câu vài lời trong tiết tấu mọi người không cam lòng yếu thế, trong lúc che giấu áp lực phóng thích, tăng thêm một tầng kính lọc mê người.
Tô Xướng ngồi ở ghế dài cũng không ngoại lệ.
Cô vẫn ngồi bắt chéo chân, mũ lưỡi trai tháo xuống đặt ở bên tay, người bình thường tháo mũ xuống tóc sẽ bịbẹp, nhưng tay trái cô cởi mũ, tay phải từ phía trước vuốt tóc ra phía sau, đen dài ngay ngắn loạn đến lười biếng, lỏng lẻo vây quanh khuôn mặt người lạ chớ gần của cô.
Nhìn ra được, ở nơi như vậy cô sẽ tùy ý một chút, bởi vì bình thường mũi chân cô gợi lên là không lắc lư, nhưng hôm nay lúc uống rượu lắc lư hai cái.
Vu Chu lúc này mới phát hiện, lấy độ thích nghi của Tô Xướng với quán bar, cùng độ quen thuộc khi gọi rượu, cô căn bản không cần thiết phải đến quán bar quan sát, có vẻ cô sẽ thường xuyên đến quán bar, tuy rằng cô luôn ngồi một mình.
Người không thường đến quán bar chính là Vu Chu.
Cả thứ bảy nàng đều rất háo hức, còn gọi điện thoại hỏi Hoả Oa mặc thế nào thì thích hợp hơn, có nên uốn tóc để trông trưởng thành hơn không, trang điểm thì sao, có cần trang điểm không?
Hoả Oa rất có bản lĩnh, dùng ba chữ khiến Vu Chu không căng thẳng, cô ấy nói: Ai nhìn cậu.
Cho nên Vu Chu mặc áo phông cùng quần jean liền đi, áo phông trắng, bạn đừng nói, ở ban đêm có thể dễ thấy.
Hoả Oa nói rất đúng, les bar và những gì Vu Chu tưởng tượng rất khác nhau, không có việc tán tỉnh hay trò chuyện nào cả, mọi người đều tự nói chuyện của mình, bầu không khí cũng không over, thậm chí có người mặc áo sơ mi công sở đến luôn, xắn tay áo nói nhỏ với người đối diện.
So với quán bar bình thường thì rụt rè hơn một chút, có thể là do nhiều con gái, Vu Chu ở lại còn rất thoải mái.
Nhưng trong thoải mái lại có chút nhàm chán, không có cuộc gặp tình cờ ở quán bar, cũng không ai quan tâm hai cô có phải một đôi hay không, làm cho dáng vẻ Vu Chu làm quân sư quạt mo cho Tô Xướng có vẻ rất buồn cười.
Hơn nữa để đạt được mức tiêu dùng tối thiểu cho chỗ ngồi, hai người còn gọi thêm ba chai rượu ngoại, cũng không biết xử lý thế nào.
"Biết mười lăm hai mươi không?"
"Không biết." Tô Xướng nói.
"Đoán số thì sao?"
"Không biết."
"Được rồi, em cũng không biết." Vu Chu cầm lấy xúc xắc, "Vậy chúng ta chơi so lớn nhỏ đi."
Vì thế hai người nhàm chán vừa lắc xúc xắc vừa uống rượu.
"Chị xem, mặc dù hiện tại trên mạng nói thịnh hành kiểu T mẹ, nhưng trong quán bar này T tóc ngắn vẫn nhiều, hơn nữa còn rất được chào đón." Vu Chu trong lúc lắc chung xúc xắc bĩu môi nhiều chuyện với Tô Xướng.
"Vậy sao?" Tô Xướng không nhìn ra ai được chào đón.
"Đúng vậy, vốn em cho rằng kiểu người như chị ở quán bar có thể nổi tiếng, xem ra em vẫn là hiểu lầm quần thể này." Vu Chu thần thái nói.
Tô Xướng cười một cách hững hờ, khiến Vu Chu có chút ngơ ngác, trong bóng tối hàng mi của Tô Xướng đổ bóng, nàng nhớ lại lần thứ hai về một trái bóng trắng có độ tương phản rất mạnh kia.
Ánh đèn quán bar đổ bóng lên khuôn mặt trắng noãn không tì vết của Tô Xướng, mà cục bột trắng noãn không tì vết cũng làm Tô Xướng đổ bóng trong lòng Vu Chu.
Lúc nàng tắm cũng từng có một giây, chỉ một giây như vậy, suy nghĩ, người như Tô Xướng, nếu thật sự "dùng thử" thì sao? Còn có thể bình tĩnh sao, còn có thể kiềm chế sao, còn có thể có dịu dàng trống rỗng sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!