Chương 20: (Vô Đề)

Tuần đầu tiên ở nhà Tô Xướng trôi qua vừa nhanh vừa chậm.

Thứ ba, Vu Chu làm mì Ý, vị bơ cà chua, phía trên bỏ thêm một chút phô mai, quả bom calo nhưng rất hợp khẩu vị của Tô Xướng, hai người đều ăn không ít, sau đó Vu Chu ở trong phòng khách đi tới đi lui cho tiêu thực.

Thứ tư, Vu Chu đến chỗ người môi giới ký hợp đồng chính thức và tiến hành giao nhận thẻ gas và điện nước, nàng không thể không cảm thán người môi giới lớn quả thật đáng tin cậy hơn rất nhiều, lần trước đều không có những quy trình này, chỉ nói nàng đến nơi rồi nói sau. Vu Chu lại học thêm kiến thức, đồng thời nhắc nhở bản thân về khoản tiền đặt cọc mà mình nên được hoàn lại.

Quy trình buổi sáng đã xong, ngày nghỉ phép chưa dùng hết, Vu Chu về nhà nấu cơm cho Tô Xướng. Lại ngạc nhiên phát hiện công việc của Tô Xướng không phải xếp theo ngày làm việc, rất giống một người làm việc tự do. Cơm nước xong, Tô Xướng bảo nàng đừng nhúc nhích, buổi chiều có dì đến quét dọn.

Vu Chu như gặp đại địch.

Tô Xương kỳ lạ nhìn chằm chằm vào con kiến nhỏ vốn còn thả lỏng này bỗng nhiên trở nên bận rộn, như thể bỗng dưng bị đặt trên chảo nóng, chạy vào phòng mình bắt đầu dọn dẹp.

Tô Xướng theo tới cạnh cửa, hoài nghi mình không nói rõ ràng: "Chị nói, lát nữa sẽ có dì tới quét dọn."

"Em nghe thấy rồi, cho nên bây giờ sửa sang lại một chút." Vu Chu đặt chân phải lên giường, bắt đầu trải giường.

Sau đó lại thu dọn dây sạc trên bàn.

Tô Xướng không hiểu: "Bây giờ em dọn dẹp sạch sẽ rồi, thì dì quét dọn cái gì?"

Nhưng Vu Chu vẫn rất ngượng ngùng: "Em cảm thấy, cho dù là dì giúp việc, nhìn thấy trong nhà lộn xộn, cũng không tốt lắm đâu..." Người ta sẽ nói cô gái nhìn trông tươm tất, mà trong nhà cũng thật bẩn.

Lúc nói chuyện nàng đỏ mặt, rất ngoan, nghiêm túc chỉnh dây sạc thành một cục, làm cho người ta muốn xoa đầu.

Tô Xướng không hiểu logic này, nhưng cô khoanh hai tay lại ôm cánh tay, nhìn Vu Chu một hồi, dựa vào cửa cười.

Chờ dì nhấn chuông cửa, Vu Chu ân cần chạy tới mở cửa, đưa dép lê, trước kia Tô Xướng luôn ở trong phòng, nhưng lần này nghe tiếng dép lê lạch cạch của Vu Chu, ma xui quỷ khiến đi theo, ngồi trên sô pha nhìn nàng.

Bộ dạng linh hoạt của Vu Chu, làm cho cả căn phòng lãnh đạm đều trở nên sinh động, giống như cuối cùng cũng có chủ nhân.

Dì dùng khẩu âm phương Nam thân thiết, xách thùng, thấy Vu Chu đầu tiên là sửng sốt một chút, cười "ừ ừ" hai tiếng, sau đó nói với Tô Xướng: "Tôi vẫn là nên quét tước trên lầu trước."

"Được, cảm ơn dì." Tô Xướng dịu dàng đặt tạp chí trong tay xuống.

Vu Chu nhìn cô lên lầu, sau đó đi tới bên cạnh Tô Xướng, ngồi xuống, suy nghĩ một chút, lại sắp xếp một số tạp chí gọn gàng.

Tô Xướng cúi người, lại rút ra một quyển, lật hai trang đặt ở phía trên cùng, Vu Chu giật giật môi, sau một hồi lại sắp xếp gọn lại.

Ý cười trong mắt Tô Xướng loáng thoáng.

Cô mím môi lấy từ trong ngăn kéo ra một túi hạt dẻ cười, vừa xem điện thoại vừa bóc vỏ ăn, còn thường xuyên đưa mấy hạt đã bóc vỏ cho Vu Chu, chim cút nhỏ cũng ăn theo, một lát sau, thấy Tô Xướng phủi tay, Vu Chu hỏi: "Không ăn nữa à?"

"Không ăn nữa." Tô Xướng uống một ngụm nước, giọng lười biếng ướt sũng.

Vu Chu lập tức nhặt mấy hạt dẻ cười rơi lả tả về, đóng gói cẩn thận, bỏ vào trong ngăn kéo.

"Chúc Chúc." Tô Xướng bắt chéo chân dựa vào sô pha, ở phía sau nàng, lần đầu tiên dùng cách xưng hô này gọi nàng.

Cho nên Vu Chu không kịp phản ứng, lúc quay đầu lỗ tai đỏ lên: "Dạ?"

Nàng thế mới biết được, nhũ danh của mình thì ra có thể mập mờ như vậy, cái nhũ danh này, từ nhỏ đã nên được gọi lên bằng giọng nói lạnh lùng và đầy ý nghĩa.

"Nếu bây giờ chị còn muốn mở một chai rượu, cắt một ít chân giò hun khói, em có bận lắm không?" Tô Xướng nhẹ nhàng hỏi.

Ừm... Cái dạng này có chút xấu, cố ý.

Vu Chu hừ một tiếng, không để ý tới cô.

Tô Xướng cười, cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn, sau đó nói: "Đây là công việc của dì, dì ấy không phải đến nhà chúng ta làm khách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!