Chương 2: (Vô Đề)

Edit: phuong_bchii

_________________

Vu Chu lập tức nổi da gà.

Đây là lần đầu tiên được người ta gọi một cái tên, da đầu liền tê dại, tai cũng nóng lên.

Lúc này nàng mới phát hiện, Tô Xướng khiến người ta nhớ mãi không quên không phải vì khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao ráo, hay là cái tên đặc biệt, mà là giọng nói này.

Lạnh lùng, dịu dàng, lúc âm trầm mang theo cảm xúc tinh tế như cát sỏi nhỏ, bình thường là dứt khoát, nhưng nếu cô muốn ý vị thâm trường một chút, sẽ khéo léo nâng cao âm cuối. Thì ra trong cổ họng có thể ném ra một cái móc nhỏ, lắc lư rủ xuống trước mặt bạn, nói với bạn —— Người muốn mắc câu.

Về sau thật ra có rất nhiều người lĩnh hội qua sức hút của âm thanh này, nhưng ít có người như Vu Chu giờ phút này, nhìn chăm chú vào đôi câu vài lời này ra đời.

Khóe miệng của cô giơ lên dấu ngoặc nhỏ, trong mắt của cô thu gọn vầng sáng trên đỉnh đèn, thậm chí khi cô nói xong hai chữ "Vu Chu", còn giơ tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng cọ cọ trước vành tai của mình.

Một động tác nhỏ lơ đãng như vậy, giống như thẻ vũ đạo, thẻ vào giọng nói của Tô Xướng.

Ha, ha, ha. Không biết tại sao, Vu Chu liền muốn xấu hổ cười ngay lập tức.

Có lẽ là vì chưa từng trải qua cảnh tượng thần thánh như vậy.

Sau đó nàng cúi đầu, cắn ống hút hút mạnh một ngụm coca, lúc bọt khí nổ tung trong miệng, trong lòng nàng cũng nhỏ giọng nói một câu "Mẹ ơi".

Nhưng khúc nhạc đệm nhỏ này, cũng không có nhấc lên bao nhiêu gợn sóng, dù sao, Vu Chu lúc ấy là thẳng.

Kiên định như vậy là bởi vì thời học sinh nàng từng thầm mến hai "nam thần", dấu ngoặc, đều chấm dứt trong thất bại.

Một người trong đó còn hẹn hò với nữ thần cùng ký túc xá với nàng, trong lòng Vu Chu giống như nhân sủi cảo vỡ nát mấy ngày, sau đó lại lướt vòng bạn bè thì cảm thấy hai người họ thấy thế nào cũng rất xứng đôi.

Nàng cho rằng năng lực chữa thương của mình hoàn toàn là hạng nhất, giống như giờ phút này, nàng thậm chí có thể giúp bạn cùng phòng nữ thần này chia sẻ bỏ phiếu trong vòng bạn bè.

Nói là bỏ phiếu hàng năm của một nhân vật trong game nào đó, nữ thần kéo phiếu kéo đến chỗ người hiền lành Vu Chu, còn cố ý dặn dò nàng, lúc đăng lên vòng bạn bè không chỉ phải kèm theo link, còn phải đăng một tấm ảnh đẹp của nhân vật.

Đen thùi lùi, Vu Chu không nhìn ra đẹp ở chỗ nào.

Có điều nàng vẫn rất chuyên nghiệp gửi đi: Mọi người đi ngang qua bầu cho chủ nhân một phiếu, gọi call. JPG.

Một lát sau có mười like, nhấp vào xem, theo thứ tự là Triệu Thanh Hà, dì, mợ cả, mợ út...

Cô bảy dì tám, thích nhất là loại hoạt động bỏ phiếu trong vòng bạn bè này, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng đoán chừng cảm thấy Vu Tiểu Chu cuối cùng cũng đã nâng cấp một tầng quan hệ với họ.

Mở tủ quần áo ra, tìm áo ngủ mới ở bên trong, màn hình điện thoại trên giường sáng lên, thậm chí có một tin nhắn WeChat.

Tô Xướng: "Em thích Nữ Đế?"

Hả? Vu Chu cắn móng tay, cẩn thận xác nhận: "Ý chị là, Võ Tắc Thiên sao?"

"?" Tô Xướng chỉ gửi tới một dấu chấm hỏi.

Vu Chu suy nghĩ một lúc, người bạn này hiếm khi gửi WeChat cho nàng, là gặp phải vấn đề học thuật gì sao, điều tra nghiên cứu gì đó, vì thế ấn nút giọng nói, tìm từ: "Cái này, thật ra em, nam Hoàng đế nữ Hoàng đế đều được, nhưng em cảm thấy nữ Hoàng đế rất vĩ đại, có điều nói đi cũng phải nói lại, làm Hoàng đế, không hoa mắt ù tai chính là tốt nhất, ý là, lấy dân làm trọng, chú trọng dân sinh, mấy minh quân trong lịch sử em cũng đều cảm thấy rất tốt, Lý Thế Dân gì đó."

......

Nàng nhìn thấy bên kia xuất hiện vài lần "Đối phương đang nhập", lại biến mất.

Vu Chu thấp thỏm đợi hơn năm phút, mới nhìn thấy Tô Xướng trả lời: "Người bạn em đăng lên mạng kia, không phải Nữ Đế sao?"

Hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!