Chương 18: (Vô Đề)

Vu Chu hình dung chuyện mình ở lại nhà Tô Xướng như thế nào? Là thích trộn lẫn mơ hồ bất an. Giống như gặp được một con mèo hoang đặc biệt có duyên, là bạn gặp ở trên đường, nó nhất định phải đi theo bạn, bạn cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhưng sau khi dẫn về nhà, phát hiện nó rất có chút ngỗ nghịch khó thuần, thỉnh thoảng dùng ánh mắt phòng bị nhìn bạn, bạn vừa muốn yêu nó, lại sợ dã tính của nó, sợ nó hung hăng cào bạn một cái. 

Con mèo trắng nhỏ này ở trong lòng Vu Chu, cơ bản ngủ rất ngoan ngoãn. 

Ngày hôm sau Tô Xướng ngủ thẳng đến khoảng 10 giờ mới dậy, không tỉnh táo lắm xoa cổ đi vào phòng bếp, nhìn thấy Vu Chu thì sửng sốt một chút, Vu Chu đang hâm nóng sữa có chút không biết nói gì: "Chị sẽ không quên em ở nhà chị chứ?" 

"Sao sớm vậy?" Giọng mũi Tô Xướng có chút lười biếng. 

"Sớm á? Em đã từ siêu thị về rồi," Vu Chu xoay người lấy trứng gà từ trong túi nilon, "Ăn trứng chiên không, hay là luộc? Nhưng em không thấy máy luộc trứng nhà chị ở đâu." 

Tô Xướng khom lưng từ trong ngăn tủ lấy ra, Vu Chu âm thầm buồn cười, chị gái này cũng rất không khách sáo, một câu "Để chị tự làm" cũng không lắp một chút, trực tiếp đưa máy nấu trứng cho nàng. 

"Trứng lòng đào hay là chín toàn bộ?" Vu Chu cầm lấy máy nấu trứng nhìn. 

"Còn có thể nấu trứng luộc sao?" Trước kia dì giúp việc dùng, Tô Xướng không biết. Lúc trước cô có bảo mẫu ở nhà, mùa đông năm ngoái cô nhận một đống thư từ triển lãm truyện tranh, để trên bàn làm việc, theo yêu cầu của ban tổ chức, chọn một ít gửi lại bưu thiếp có chữ ký. Dì bảo mẫu đó tò mò không biết cô làm nghề gì, có lẽ đã lên mạng tìm kiếm, sau đó hỏi cô, liệu có thể ký tặng một tấm cho cháu gái của dì không. 

Tô Xướng ký cho dì, sau đó tháng sau nói với người môi giới không gia hạn hợp đồng, đổi thành người tới nhà làm theo giờ. 

Cho nên Tô Xướng cũng không biết, Vu Chu có bao nhiêu đáp án chính xác mà không vào, đối với mình mà nói, có tính là một chuyện có cảm giác an toàn hay không. Có thể cảm giác được, Vu Chu hoàn toàn không biết gì về cô, nhưng rất tín nhiệm cô. 

Hai người nói chuyện phiếm đơn giản, Tô Xướng mở tủ lạnh, nhét đầy, trước đó chỉ có một chút chân giò hun khói Tây Ban Nha và mấy chai nước trái cây. 

Vu Chu ở phía sau vừa rót sữa nóng cho cô, vừa xác nhận thực đơn buổi trưa với cô. 

Bữa trưa là ức gà trộn, thịt bò hầm khoai tây, đậu que xào và canh mướp. Vu Chu rất khiêm tốn, nàng nấu đâu chỉ tạm được, tóm lại Tô Xướng chưa từng ăn ức gà trộn ngon như vậy, trong gia vị thêm một chút ớt cựa gà và tỏi băm, trong thịt gà còn xếp vài miếng dưa chuột tươi. Vu Chu rất hài lòng, mặc dù Tô Xướng chỉ nói một câu "Ngon", nhưng cô ăn hơn nửa bát cơm, so với khen ngợi đơn giản có sức thuyết phục hơn nhiều. 

Vu Chu rất thích cảm giác đút cơm cho người khác, chỉ cần đối phương ăn ngon, nàng lùa cơm cũng cười tủm tỉm. 

"Cái chân giò hun khói kia của chị, nếu muốn ăn, buổi tối em cũng có thể cắt một chút, chị chọn một chút rượu trong tủ rượu để nhắm." Vu Chu vui vẻ thu dọn bát đũa. 

Tô Xướng giúp mang vào phòng bếp, có chút kinh ngạc: "Em uống rượu sao?" 

"Em không hiểu lắm, nhưng có thể uống một chút, trước kia ba em thích cắt chút chân giò hun khói nhắm với rượu, nhưng không phải loại rượu tây này của chị, ông ấy thích uống rượu lão hoàng Thiệu Hưng, lúc không có chân giò hun khói, ông ấy cũng cắt thịt khô." Vu Chu rửa bát, cười ra tiếng. 

"Có máy rửa bát." Tô Xướng mở miệng, muốn đi qua bỏ bát vào. 

"Em thấy rồi, nhưng chỉ có mấy cái bát này, em tiện tay rửa cho rồi, chị cứ mặc kệ em, không cho em làm, em ở lại rất khó chịu, con người chị xa hoa quá hi hi." Hơn nữa nàng còn xúi giục Tô Xướng "giết" chân giò hun khói. Vu Chu nhẹ nhàng ngâm nga, ngay cả động tác xoay khăn lau cũng rất nghiêm túc. 

Tô Xướng dựa vào tường nhìn một lát, sau đó nói: "Vậy chị lên trước, buổi chiều còn có việc, phải ra ngoài một chút." 

"Chủ nhật còn có việc à? Vậy khoảng mấy giờ chị về? Em xem thời gian nấu cơm." 

Vu Chu giơ tay bỏ bát vào trong ngăn tủ, áo có hơi ngắn, lộ ra nửa vòng eo, tinh tế mà mềm mại, vừa vặn bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào cận cảnh. 

Tô Xướng nhìn lướt qua, lại nhìn tường l**m môi dưới: "Khoảng 6 giờ." 

"Được." 

Dọn dẹp xong, Tô Xướng liền đi ra ngoài, Vu Chu ở nhà tìm phòng, Tô Xướng vào phòng thu âm, đạo diễn lồng tiếng Mã Lộ nghe nói cô tới, đến chào hỏi, sau đó trong khi ghi chép hỏi cô: "Xướng à, kịch bản của em chị có xem chưa?" 

"Đang xem, rất thú vị." 

"Được rồi, đầu tháng bảy chúng ta thu âm, chị giữ lại cho em chút thời gian, người phụ trách muốn tới theo dõi, đây là dự án bách hợp lớn, rất chú trọng." 

IP lớn, Tô Xướng lần đầu xuống biển, cảm giác muốn làm lớn. 

"Lộ à, tháng bảy cô thu âm mà vội gì vậy, mau ra ngoài đi, chúng tôi đang vội đây." Bành Hướng Chi trước khi nghe lén nói đùa với cô ấy. 

Mã Lộ vỗ cô ấy: "Mấy chị vừa mới thu âm, em nói hai câu thì sao nào." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!