Lại một cái lần đầu tiên nữa.
Lần đầu tiên Tô Xướng sinh ra ý muốn bảo vệ trong tình bạn, đối tượng là Vu Chu đang nắm chặt điện thoại trên ghế lái phụ.
Nhưng lúc ấy Tô Xướng đối với loại cảm xúc này rất xa lạ, cô chỉ cảm thấy, cánh tay Vu Chu sao lại nhỏ như vậy? Ở trong ống tay áo trống rỗng, giống như không cẩn thận sẽ bị gãy.
Còn có xương quai xanh của nàng, lúc buồn dường như nổi bật hơn bình thường một chút, bởi vì nàng vừa mới nghẹn cảm xúc rất vất vả, lúc hít vào phía trên xương quai xanh lõm sâu vào.
Thật ra Tô Xướng có cách tốt hơn giúp nàng giải quyết, ít nhất có thể lấy lại một khoản bồi thường, nhưng cô nhìn phản ứng của Vu Chu, biết là nàng không muốn, nàng cố gắng tỏ ra thoải mái trước mặt Tô Xướng, cố mô tả sự việc thật nhẹ nhàng.
Vu Chu chính là cô gái như vậy, ở việc nhỏ sẽ mềm mại oán hận người ta, có lúc còn có chút giương nanh múa vuốt, nhưng khi nàng thật sự bị tổn thương, là không có nước mắt, nàng sẽ theo bản năng kiềm chế, thu hồi hết thảy cảm xúc.
Càng buồn, giấu càng kín không kẽ hở.
Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, bởi vì đề nghị của Tô Xướng nằm ngoài dự liệu của Vu Chu, thậm chí là ngoài dự liệu của Tô Xướng.
Vu Chu không hiểu, thật ra nàng và Tô Xướng từng ở chung dưới một mái hiên trong bệnh viện, hơn nữa ở chung hòa hợp, nhưng tại sao, chính mình không cảm thấy, ở nhờ nhà Tô Xướng, hẳn là một phương án dự bị.
Vừa rồi lúc tìm khách sạn, nàng thậm chí còn muốn hỏi Hoả Oa, đến chỗ cô ấy cướp nửa cái giường.
Nhưng mà... Nếu muốn ở chỗ Tô Xướng...
Tô Xướng lại bật đèn chuyển hướng, hắng giọng một cái.
Hai người đồng thời mở miệng.
"Vậy chị..." Đưa em đến khách sạn nhé.
"Vậy em..." Hay là đi tìm Hoả Oa nhé.
Vừa nói vừa dừng lại, hai cánh tay Tô Xướng chồng lên tay lái, dựa vào trên quay mặt sang nhìn nàng, cười.
Vu Chu cũng cười, sau đó nàng suy nghĩ một chút nói: "Đến nhà chị, liệu có bất tiện không?"
Cách nói này, ẩn ý là muốn đi.
Tô Xướng nghe hiểu, khởi động xe, đánh tay lái khởi động: "Có thể sẽ bất tiện."
"Hả?"
"Nhà chị cách tàu điện ngầm hơi xa, em phải lên kế hoạch lại tuyến đường đi làm."
Vu Chu cảm thấy cổ họng mình bị Tô Xướng xách lên rồi bóp lại, tim cũng có chút mềm nhũn, nàng ôm ba lô, nhỏ giọng nói: "Vậy có trạm xe buýt không?"
Tô Xướng nghiêng đầu ngẫm lại: "Hình như cũng không."
"Vậy em đi xe đạp công cộng." Vu Chu bĩu môi, lại phồng má lên.
Thật ra thì có chút vui vẻ, nhưng nếu như tâm trạng chuyển đổi quá nhanh, thì khiến nàng trông có vẻ điên khùng, vì vậy nàng vẫn khống chế được muốn biến thành ánh trăng lưỡi liềm thì tốt hơn.
Lần thứ hai tới Thư viện Giang Nam, lần này không đăng ký làm khách, đi theo phía sau Tô Xướng đi vào, Tô Xướng không giúp nàng đẩy vali, trả lời WeChat đi phía trước, giống như một chủ nhà.
Chị chủ nhà đứng trước cửa chính, ngước mắt nhìn khóa cửa một cái, tự động nhận dạng, "Cạch cạch" thoáng cái mở ra.
Vu Chu muốn nói lại thôi, bởi vì lần này Tô Xướng không đưa dép cho nàng.
Cô đi vào rất nhanh, lê dép lê đi vào phòng khách, hạ điện thoại tới gần đôi môi: "Anh Phong, thời gian gần nhất của em là từ ngày 15 đến ngày 18, anh xem có thể thu xong hết không?"
Anh Phong? Vu Chu thay đôi dép màu hồng phấn, dựng thẳng lỗ tai, không phải cố ý nghe, nhưng... anh Phong là cách xưng hô mang cảm giác thời đại này, kết hợp với biểu cảm lãnh đạm của Tô Xướng, giống như đang gặp nhau ở bến tàu nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!