Chương 15: (Vô Đề)

Vu Chu luôn cảm thấy, tháng năm là một tháng cần cù, có lẽ là do bắt đầu bằng ngày Quốc Tế Lao Động. Đến cuối tháng, nàng cũng thu hoạch đầy đủ. Dự án mới lãnh đạo giao cho nàng hoàn thành rất thuận lợi, nàng sẽ mặc trang phục công sở đi làm báo cáo PPT, năm đó ảo tưởng qua con đường sự nghiệp của nữ cường nhân, dường như cũng không xa xôi.

Trong một tuần bận rộn, đã trở thành bạn trò chuyện trên WeChat với Tô Xướng.

Thứ hai, Vu Chu đăng lên vòng bạn bè nói thứ sáu phải làm PPT, nhưng nàng vừa mặc đồ công sở cũng rất quê mùa, vòng bạn bè vạn năng có nâng cao khí chất một chút hay không. Người bạn họ Tô không bình luận, Vu Chu nhịn không được tìm cô, cô nói chưa từng mặc đồ công sở.

"Vậy mà chị còn like?" Vu Chu còn tưởng rằng cô biết, hơi thất vọng, bởi vậy trong giọng nói mang theo chút trách tội.

"Không thể?"

"Có."

"Thể."

"Có chính là có, không cần thêm chữ "thể" ở phía sau."

"Ai nói vậy?"

"Giới trẻ bọn em đều như vậy." Vu Chu nói với vẻ tinh nghịch.

Tô Xướng không trả lời.

Thứ ba, Tô Xướng hiếm khi đăng lên vòng bạn bè, bánh ngọt đậu đỏ trà xanh, không có caption. Vu Chu xông lên bình luận: "Ngon không?"

"Bình thường."

"Bình thường còn đăng lên vòng bạn bè à?" Không phải vòng bạn bè của chị đều thu phí tấc đất tấc vàng sao?

"Không thể?"

"Có."

"Thể."

Phụt ha ha ha ha, Vu Chu ở đầu bên kia màn hình bật cười, đột nhiên phát hiện Tô Xướng sau khi thân rồi có chút ngây thơ.

Còn có chút cố chấp.

Nàng định nghĩa tình bạn với Tô Xướng là tình bạn đã trải qua sự kiện đổ máu, bạn xem nhé, lần đầu tiên kéo gần khoảng cách là chảy máu mũi, lần thứ hai là... ừm... Tóm lại, cách tình bạn qua mạng cũng không quá xa.

Từ thứ tư đến thứ sáu, Vu Chu không đăng lên vòng bạn bè, Tô Xướng cũng không, hai người đều bận rộn công việc. Tối thứ sáu, Tô Xướng kết thúc một ngày thu âm, vừa về đến nhà, thì nhận được tin nhắn của đạo diễn lồng tiếng: "Tô Tô, câu này cần thu lại một chút, bị sót, chỉ hai chữ thôi, cậu ở nhà bổ sung là được, gửi trước thứ tư tuần sau."

Sau đó là một đoạn âm thanh tham chiếu cho bối cảnh trước và sau.

Tô Xướng không trả lời, đi tới thư phòng mở máy tính, lấy ra ảnh chụp màn hình kịch bản và âm tần xác nhận cảm xúc, sau đó nói trước thiết bị thu âm, dùng ba loại cảm xúc, mỗi loại cảm xúc thu âm một lần, sau đó lưu xong gửi thẳng đi.

"Nhanh thật, cảm ơn cưng." Đạo diễn lồng tiếng rất giỏi giao tiếp, thấy ai cũng gọi là cưng.

Tô Xướng lười gõ chữ, muốn gửi icon "Bắt tay", lại giống như có vẻ không thú vị, vì thế mở gói sticker ra, gửi "Mèo con gật đầu" gửi qua.

Đạo diễn không trả lời cô "Chó con gật đầu", mà là giọng nói thét chói tai: "A a a a a, con mèo này thật đáng yêu, lần đầu tiên thấy cậu dùng sticker đó!"

Tô Xướng khóa màn hình điện thoại, ngồi trước máy vi tính một lát, giơ tay muốn khép lại, nhưng khi tay chạm vào mép lại do dự một chút, ngón trỏ và  ngón giữa chống lại, nhẹ nhàng đẩy về phía màn hình, ngồi thẳng lưng, mở trình duyệt, nhấp vào trang tìm kiếm.

Một tay gõ ra hai chữ Vu Chu trên bàn phím, lại xóa đi, nhớ tới lúc nằm viện Vu Chu từng nói bút danh của nàng là "Bát Đại Khâm Sai".

Rất đặc biệt, thế cho nên không có điều mục lộn xộn gì, điều thứ nhất chính là trang chủ của Trường Bội của nàng.

Tô Xướng chỉ là dùng sticker thì đột nhiên nhớ tới, Vu Chu nói thứ sáu phải làm báo cáo, một lần báo cáo rất quan trọng, nhưng hiện tại đã tối, nàng không có gửi kết quả lên vòng bạn bè, càng không có nói với Tô Xướng. Tô Xướng có thể trực tiếp hỏi, nhưng cô không muốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!