Editor: phuong_bchii
Beta: bethonhocon
___________________
Trong lòng mạch điện như đứt phựt một cái.
Vu Chu lập tức gửi tin nhắn thoại: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu? Có nghiêm trọng không? Có cần đi bệnh viện không? Chị đang ở đâu?"
Chẳng kịp đợi trả lời, Vu Chu quyết định gọi điện thẳng qua: "Sao vậy?"
"Đau bụng." Giọng Tô Xướng yếu đến mức gần như chỉ còn là hơi thở, cuối câu còn vì đau mà hít một hơi.
A... trong lòng Vu Chu cũng như bị thắt lại theo.
"Ăn phải đồ hư sao?" Vu Chu bước nhanh ra ngoài, tay nắm lấy lan can giữa trung tâm thương mại.
"Không phải."
"Ummmm... dạ dày?"
"Không phải."
A... Vu Chu hạ giọng hỏi nhỏ: "Là... cái đó à?"
"Ừ."
Quá hiểu, thật sự quá hiểu luôn. Dù bình thường Vu Chu không bị đau bụng kinh, nhưng nàng từng chứng kiến bạn cùng phòng đau đến chết đi sống lại. Có lần bạn đó ôm chặt lấy tay Vu Chu mà khóc nức nở, bảo Vu Chu cậu hứa với mình kiếp sau nhất định đừng làm con gái nữa.
Lúc đó, Vu Chu vừa chăm sóc bạn vừa nghĩ: hay là tra thử xem đau bụng kinh có thể gây tổn thương não không nhỉ? Rõ ràng mình không đau, mắc gì bắt mình kiếp sau không làm con gái nữa?
... Lại lạc đề rồi. Vu Chu l**m môi dưới, hỏi cô: "Nhà có ai không? Đã uống thuốc chưa? Còn cái... bữa trưa chị tính sao?"
Tô Xướng hít sâu hai hơi, mấy chữ trả lời như cuộn trong hơi thở bật ra từng tiếng vụn:
"Không biết nữa..."
Trời ơi, đau tới mức này rồi.
Xem ra trong nhà cũng không có ai.
"Em đến nhà chị xem sao nhé, chị sống ở đâu?" Vu Chu chẳng nghĩ ngợi gì đã hỏi ngay, "Mang thuốc cho chị với cả mang cơm luôn."
Đầu dây bên kia im lặng. Tô Xướng chưa bao giờ nghĩ sẽ có người chủ động đề nghị đến nhà cô như vậy, hơn nữa Vu Chu lại dùng cái giọng điệu như đi chúc Tết vậy.
Sau này cô mới biết, Vu Chu chính là người như vậy. Trong mắt nàng ấy, sự quan tâm giữa người với người còn quan trọng hơn cả trời. Dù là nàng đến nhà người khác, hay người khác đến nhà nàng, đều là chuyện rất hợp lý.
"Chị đừng ngại," giọng lải nhải của Vu Chu quẩn quanh bên tai Tô Xướng, "Em tới cũng đã tới rồi, dù sao cũng ở gần nhà chị, hơn nữa chị cũng nói không có ai khác. Với lại, hai chúng ta là bạn cùng phòng bệnh mà, chị quên rồi à? Bộ dạng mấy ngày không gội đầu của chị lúc từ nhà vệ sinh ra em cũng thấy rồi còn gì."
......
Hơi thở bên kia run run, không biết có phải vì đau không.
Thật ra Vu Chu cũng chẳng nhớ nổi bộ dạng không gội đầu của Tô Xướng. Nhưng nàng hễ gấp lên là nói không kiểm soát, nghe Tô Xướng không phản ứng gì thì hơi sợ chạm vào lòng tự ái của cô. Thế là Vu Chu sờ sờ lan can dưới tay, hạ giọng xuống: "Xin lỗi nhé... có phải là... không tiện lắm đúng không?"
Giọng nàng mềm như kẹo, như thể đang cố thu lại lời mình vừa buột miệng nói ra, cẩn thận nhét lại vào túi.
Nghĩ cũng đúng, Tô Xướng với nàng đâu phải là bạn thân thiết gì, dựa vào đâu mà để cho nàng vào nhà cô?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!