Editor: phuong_bchii
Beta: bethonhocon
___________________
Tắt vòi sen, Tô Xướng vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, mang theo hơi nước mờ ảo, trông cô càng thêm không chân thực. Loa bluetooth đang phát bài Loving Strangers, lúc nãy trong cuộc điện thoại cô loáng thoáng nghe thấy bài này, cảm thấy hay hay, cúp máy xong liền tìm nghe.
Mặc đồ ngủ, co chân ngồi lên giường, cô như thường lệ bắt đầu đọc những lá thư của fan được cô thu thập trong buổi triển lãm truyện tranh lần trước.
Bất kể nội dung của bài hát này là gì, nhưng tên của nó lại rất phù hợp với khoảnh khắc này.
Có lẽ trên thế gian này, có rất nhiều người giống như cô, không thể đặt trọn niềm tin vào các mối quan hệ thân mật, nên mới dốc cạn nhiệt tình, đem lòng yêu một người xa lạ.
Khi bài hát kết thúc, cô đặt thư xuống, nhớ tới Vu Chu.
Đây là lần thứ hai sau khi trở về cô nhớ đến Vu Chu. Lần đầu tiên là lúc vừa xuống máy bay, đi ngang qua tiệm KFC cạnh sân bay. Lần này, cô đã nghe thấy đoạn quảng cáo do chính mình lồng tiếng: giọng nói trẻ trung vang lên: "Cháo thịt nạc trứng bắc thảo sánh mịn, đậm đà". Sân bay, KFC, cháo — ba từ khóa này rất chính xác chỉ về cùng một người.
Vì vậy, cô mở WeChat lúc ngồi trên xe, muốn xem xem mình có lại quên trả lời tin nhắn của Vu Chu hay không.
Nhưng hai lần chưa trả lời đó, thời gian đều đã hơi xa rồi, giờ nhắc lại có vẻ rất đột ngột.
Trên xe rất nhàm chán, cô lại mở PPT xem một lát, rồi tắt đi, ánh mắt dõi theo những người qua lại ngoài cửa kính xe đang trôi tuột về phía sau, thất thần.
Muốn hỏi xem nàng đang làm gì, nhưng lại có chút mệt mỏi. Vừa về nước còn đang lệch múi giờ, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn thì đã nhận được điện thoại của Vu Chu.
Có lẽ là do uống chút rượu, câu nói đó của Vu Chu có chút tủi thân, tủi thân đến mức khiến Tô Xướng cảm thấy rất kỳ diệu. Cô từng nhận được rất nhiều kiểu quan tâm nhung nhớ, sự lo lắng đương nhiên từ cha mẹ, sự nồng nhiệt và chân thành từ người hâm mộ... Nhưng của Vu Chu, lại là một nỗi tủi thân.
Tô Xướng khi còn nhỏ từng nhặt một con chó hoang về nhà. Thật ra lần đầu chỉ là ngồi xổm xuống cho nó ít thức ăn. Đến lần thứ hai, chú chó đó đợi cô ở đầu đường, ánh mắt nhìn cô, cũng có chút tủi thân như vậy.
Giống như đang nói, chị nên làm nhiều hơn nữa, Tô Xướng, tại sao chị lại không làm vậy?
Tại sao lại không làm vậy?
Thế là Tô Xướng bé nhỏ đã mang chú chó hoang đó về nhà.
Và tối qua, trước khi gác máy, Tô Xướng đã nói với Vu Chu: "Ra ngoài ăn cơm đi, ngày mai."
Màn hình điện thoại sáng lên, Tô Xướng nhận được một tin nhắn.
Mười lăm phút sau, Vu Chu cũng nhận được một tin nhắn WeChat từ Tô Xướng: "
"Bữa trưa ngày mai, mình đổi chỗ được không?"
"Được chứ, đổi đi đâu?" Vu Chu mặc đồ ngủ nằm sấp trên giường, hai tay cầm điện thoại trả lời rất nhanh.
"Hai giờ chiều chị có một cuộc họp trực tuyến, ở nhà tiện hơn, muốn đổi đến nơi gần nhà chị chút."
Thì ra là vậy, tất nhiên không thành vấn đề. Vu Chu hỏi cô: "Nhà chị ở đâu? Để em tìm nhà hàng ở gần đó, lát nữa gửi cho chị."
"Đi STP đi, đồ ăn ở đó ngon lắm."
Wow, STP là một trung tâm thương mại quy tụ hầu hết các thương hiệu xa xỉ, rất sang chảnh, phim điện ảnh, truyền hình thích lấy bối cảnh ở khu đó, người nổi tiếng cũng hay đến đó dạo và bị chụp lén.
"Được."
Sau khi quyết định xong, Vu Chu lăn một vòng trên giường, giơ điện thoại lên nằm chơi.
Lướt weibo một lát, nàng lại nhắn tin cho Hoả Oa: "Mai mình sẽ tới STP, làm sao để tỏ ra như người thường xuyên đến đó, online chờ, rất gấp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!