Editor: phuong_bchii
Beta: bethonhocon
___________________
Vu Chu sững người.
Hàng mi nàng khẽ rung, mí mắt khẽ giật, rồi trong chớp mắt, có một làn sóng ánh nhìn hòa chung nhịp với nhịp tim. Xẹt, xẹt, như bóng đèn bị chập điện, lúc sáng, lúc không.
Hơi thở lúc tỏ lúc mờ, vầng sáng lúc tỏ lúc mờ, ánh mắt lúc tỏ lúc mờ, Tô Xướng lúc tỏ lúc mờ.
Hoàn cảnh xung quanh quá mức quỷ dị, mà Tô Xướng lại ở trong bóng tối, chỉ còn lại một bóng hình mờ ảo, khiến giọng nói của cô như được vớt lên từ một độc cổ nào đó.
Vu Chu bỗng nhiên nghĩ rất nhiều.
Nàng nhớ đến người điều khiển rắn ở Miêu Cương, khúc sáo du dương thổi mấy hồi, rắn liền ưỡn bụng, uốn lượn múa một điệu vũ với tư thế phục tùng.
Nàng nhớ đến vầng trăng còn đang viết dở dang trước khi ra ngoài, đoạn mà nàng chưa tìm ra từ nào đủ đẹp để mô tả, nên vẫn để trống.
Và chẳng hiểu sao, nàng còn ma xui quỷ khiến nhớ lời ông chủ nói...
Nói cái gì nhỉ? Quên mất tiêu rồi.
Vu Chu ngoan ngoãn nhìn Tô Xướng, Tô Xướng thì cũng nhìn nàng, đến mức có thể thấy rõ nếp mí mắt hai mí của Vu Chu, một đường gấp nhẹ, cong cong dịu dàng. Nàng rất ít khi mở to mắt nhìn người khác như thế, nên lúc này nàng có chút bối rối.
Tô Xướng khẽ mím môi, rất chậm và rất nhẹ. rồi lại buông ra. Cánh môi khẽ hé, như đang ngậm lấy một ngụm không khí trong lành. Không biết có phải... là hương khí vừa lướt qua làn da mịn màng của Vu Chu, rồi được trao đổi tới đây hay không.
Sau đó Tô Xướng khép môi lại, chăm chú nhìn Vu Chu một cái.
Ánh nhìn này hai người đều có chút gắng sức, đến mức làm vỡ tan bầu không khí yên ắng ban nãy. Tô Xướng khịt khịt mũi, Vu Chu ho khẽ một tiếng, rồi hai người đồng loạt dời ánh mắt đi chỗ khác.
Một người nhìn bức tường bên phải, một người nhìn sàn nhà bên trái.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim cả hai như bật xi
-nhan, "cạch" một tiếng, lệch nhịp.
"Chị..." Giọng Tô Xướng hơi khàn, cô hắng giọng hai tiếng, nói nhỏ: "Ý chị là, em cứ đi phía sau chị."
"À." Vu Chu vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, đáp nhỏ.
Sau đó, nàng im lặng lạ thường, lòng bàn tay trái khẽ cọ vào mặt lưng điện thoại.
Không hiểu sao, sau sự cố nhỏ này, Vu Chu không còn sợ hãi gì nữa. Lối đi tối tăm dần mở ra ánh sáng của đèn huỳnh quang, kiệu hoa hóa ra là kiệu cưới, cả hai cùng ngồi lên, mỗi người một bên, tìm kiếm manh mối.
Tô Xướng quả nhiên rất thông minh, ít ra thì khác hẳn với Hoả Oa, thậm chí còn ở đẳng cấp khác, giải đố nhanh một cách đáng kinh ngạc. Đến mức nửa phần sau của trò chơi trôi qua suôn sẻ quá, suôn sẻ đến mức Vu Chu có chút... hụt hẫng.
Có lẽ cảm thấy, đắt như vậy, nên phải chơi thêm mấy tiếng nữa mới xứng đáng.
Nhưng nàng cũng hiểu tại sao đoạn đầu lại kỳ dị như vậy mà chủ đề này vẫn chưa bị khiếu nại, bởi vì kịch bản phần sau không chỉ logic chặt chẽ, mà còn vô cùng cảm động, đôi tình nhân âm dương cách biệt không được ngồi lên kiệu hoa đỏ, họ cam tâm tình nguyện giam mình bên cạnh người làm vườn thanh mai trúc mã, dùng dương thọ đời đời kiếp kiếp để đổi lấy linh hồn của hoa.
Vu Chu khóc nức nở, lúc ra ngoài mắt vẫn còn đỏ hoe, nàng không rút khăn giấy mà theo thói quen dùng mu bàn tay lau, Tô Xướng không giỏi dỗ dành người khác, chỉ dịu dàng đứng đợi bên cạnh, rồi hỏi nàng: "Có đói bụng không?"
Có muốn đi ăn chút gì không?
Vu Chu có chút không ăn nổi, hơn nữa nhìn vẻ mặt Tô Xướng, có vẻ cô ấy cũng rất mệt. Nàng bèn lau nước mắt rồi nói "Chúng ta về sớm nghỉ ngơi đi." Rồi nàng sụt sịt cái mũi ẩm ướt, nói tiếp: "Với lại hôm nay em cũng đã hết 'hạn mức', chị lại mời em rồi, lần sau em mời lại chị nhé."
Vẫn rất đau lòng, nàng vẫn hơi muốn khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!