Chương 1: (Vô Đề)

Edit: phuong_bchii

__________________

"Tô Xướng, em đã mơ một giấc mơ."

Vu Chu mơ mơ màng màng, cọ đầu vào Tô Xướng.

"Mơ gì vậy?"

"Em mơ thấy lúc chúng ta chưa quay lại với nhau, chị tìm em làm kịch, sau đó tiến hành với em một chút, cái gì ấy nhỉ, cưỡng đoạt."

"Cưỡng... đoạt?" Tô Xướng vươn cánh tay, để Vu Chu gối lên.

Vu Chu thỏa mãn rúc mình trong khuỷu tay Tô Xướng, vòng qua eo cô, lại móc nút áo ngủ của cô, cố gắng nhớ lại: "Ừ, em mơ thấy chúng ta không phải làm kịch sao, chị yêu em đến không chịu nổi, nhưng lại không chiếm được em, đến mùa thứ hai, chị đã nói, nếu như em không làm lành với chị, chị sẽ không thu âm nữa."

Lồng ngực hơi chấn động, nàng nghe thấy Tô Xướng cười, nhưng nụ cười của cô cũng nho nhã mà hàm súc giống như chủ nhân, chỉ mang theo vài khí âm, lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, cái đó, vì để thu kịch thuận lợi, nên em đã nhẫn nhục đồng ý."

"Nhẫn nhục?" Tô Xướng nhẹ nhàng lặp lại, hiển nhiên không hài lòng với cái từ này cho lắm.

"Ha ha ha," Vu Chu cười ha ha, "Trong mơ mà, hình tượng sẽ không giống nhau, sau đó chị liền từng bước từng bước, muốn em dọn đến nhà chị, em muốn ở hai phòng, chị lại nói lười trải giường, bạn gái vốn nên ngủ cùng nhau, sau đó em lại nhẫn nhục đồng ý."

"Ừ, rồi sao nữa?"

"Sau đó, liền xảy ra một số chuyện không thể miêu tả." Vu Chu chọc chọc eo cô, có chút tà ác nở nụ cười, "Tóm lại, cũng khá hấp dẫn đó."

"Chủ yếu là chưa từng trải qua kiểu tình yêu cưỡng chế của tổng tài bá đạo này, lúc mới ở bên nhau, quá ngây thơ." Không đợi Tô Xướng đáp lại, Vu Chu bĩu môi, đưa ra kết luận.

Tô Xướng không lên tiếng, cụp mắt hôn lên trán nàng.

Nữ chính ngoan ngoãn và dịu dàng nhất trong lịch sử của văn học cưỡng chế đã xuất hiện, cùng với nữ chính có khả năng định nghĩa lại khái niệm "nhẫn nhục" nhất trong lịch sử cũng đã xuất hiện.

Vu Chu cười dịu dàng, đột nhiên trong hơi thở còn yếu ớt hơn cả nụ cười của Tô Xướng nhớ lại quá khứ.

Khi đó, nàng hẳn sẽ không nghĩ tới, mình sẽ cùng người bên cạnh này quanh đi quẩn lại dây dưa nhiều năm.

Vu Chu gặp Tô Xướng vào mùa xuân năm 2018, trước đó đã nói, gặp nhau là ở phòng bệnh, Tô Xướng chủ động thêm WeChat của Vu Chu, nếu như không nhớ rõ, có thể đi xem lại "Giúp Tôi Vỗ Vỗ".

Sau đó Vu Chu cũng hỏi qua Tô Xướng, lúc ấy ở bệnh viện có phải vừa gặp đã yêu mình hay không, nếu không với tính cách của Tô đại tiểu thư, làm sao có thể chủ động thêm người khác vào WeChat.

Tô đại tiểu thư im lặng một hồi, lắc đầu nói không phải, chỉ là lúc ấy bác sĩ nói bệnh của cô có liên quan đến cảm xúc, bảo cô tâm sự nhiều hơn với bạn bè, nhưng cô lại không có người bạn nào cả, ở bệnh viện gặp Vu Chu, phát hiện người này rất thích nói chuyện, liền...

"Cho nên lúc ấy chị muốn làm bạn với em?" Vu Chu mặt đầy hoài nghi.

"Ừ, nhưng bởi vì không có kinh nghiệm kết bạn, không nắm chắc độ tốt, không cẩn thận..." Thăng hoa. Tô Xướng nói.

Đệch... Vu Chu không muốn để ý đến cô nữa.

Nhưng lúc đó, Vu Chu cũng không hề để ý đến việc trong danh sách WeChat của mình xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp, lúc đó nàng chỉ chăm chăm lo lắng cho tình trạng bi thảm của mình, mẹ nàng, cũng chính là bà Triệu Thanh Hà, nhất quyết nói sau khi phẫu thuật phải nhanh chóng xuống giường vận động, nếu không vết thương sẽ "chết dài", vì thế ép nàng ra ngoài đi dạo mỗi ngày.

Mùa xuân ở Giang Thành, tương đương với mùa đông tạm điều tới, một thiếu nữ ốm yếu vừa làm phẫu thuật xong, tàn nhưng không phế, đi dạo trong gió lạnh.

Sau đó Vu Chu mới phục hồi tinh thần lại, vết thương này không phải cần "chết" sao? Bà Thanh Hà chẳng lẽ còn muốn nó sống?

Ngày thứ ba đi dạo, Tô Xướng xuất viện.

Bởi vì cô đăng lên vòng bạn bè, 11 giờ tối, dưới ánh đèn lờ mờ, trong ly thủy tinh lấp lánh ánh sáng, chứa chất lỏng màu nâu trong suốt. Không có caption.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!