Chương 38: (Vô Đề)

Đối với Nhan Họa, việc ban ngày nhìn thấy Kỳ Trạch, ban đêm đi ngủ xuyên không đến tương lai đã trở thành một thói quen, cô đã từ cảm giác bỡ ngỡ trở nên bình tĩnh như bây giờ, hơn nữa còn biết cố gắng tìm kiếm sự thăng bằng và phương pháp giải quyết, tránh cho việc xuyên không của mình làm ảnh hưởng đến tương lai, cũng tránh khỏi việc bị tương lai ảnh hưởng mà làm trì hoãn đến cuộc sống hiện tại.

Hiệu quả đương nhiên không hề tệ, số lần xuyên không càng nhiều thì càng giúp Nhan Họa biết được nhiều chuyện hơn về tương lai, sau đó phân tích ra sự bất đồng giữa hai thế giới.

Đúng như lời Kỳ Trạch nói, hai thế giới hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, cho nên cô có thể thoải mái xuyên không mà không cần lo lắng rằng tương lai sẽ bị thay đổi.

Lại một ngày đi học kết thúc, trong thư viện đã dần vắng bóng người, nhóm học tập cũng bắt đầu thu dọn sách vở đi về nhà.

Lúc cả bọn ra khỏi thư viện thì trời đã tối sầm, phố đã lên đèn. Thời tiết thay đổi rồi, bình thường phải đến tám giờ thì trời mới tối, nhưng bây giờ mới bảy giờ mà đã tối mịt rồi, chân trời chỉ còn lại một chút mây trắng, nhìn vô cùng lạnh lẽo.

Bỗng một cơn gió lạnh thổi tới làm váy của các nữ sinh khẽ bị vén lên, khiến cho người ta cảm nhận được hương vị mùa thu mát lạnh nhưng vẫn có phần ấm áp của thành phố N.

"Nghe nói cuối tuần trường học sẽ thay đổi thời gian nghỉ ngơi và làm việc để phù hợp với kỳ nghỉ đông." Đàn Tử Quỳnh vui vẻ nói.

Trình Dương lập tức cười nhạo nói: "Cho nên Đàn Tử cậu là người cao hứng nhất, vì cuối cùng cậu cũng có thể ngủ nướng rồi. "

"Dám trêu mình à, Trình Dương cậu muốn chết không!" Đàn Tử Quỳnh cầm balo lên đuổi đánh, Trình Dương cười ha ha chạy trốn.

Một nhóm người cười nhìn Trình Dương và Đàn Tử Quỳnh đuổi nhau chạy trong sân trường, ai nấy đều không vội vã về nhà mà rất hưởng thụ khoảng thời gian nói chuyện đùa giỡn với bạn bè lúc này.

Đàm Minh Thiên và Nhan Họa đi sau cùng, cô cầm tay Nhan Họa, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, một nụ cười chuẩn mực hoàn mỹ của nữ thần. Nghe nói lúc lên tiểu học, mẹ Đàm Minh Thiên có mời giáo viên đến đào tạo về kỹ năng và tác phong cho cô, khiến cho mọi cử chỉ của cô có phần duyên dáng và khéo léo hơn các cô gái khác, chẳng trách mà trong buổi lễ khai giảng năm lớp mười, Âu Dương Cảnh và các nam sinh khác đều trợn tròn mắt lên mà nhìn Đàm Minh Thiên.

Đáng tiếc nữ thần không phải là người mà ai cũng có thể theo đuổi, cộng thêm việc thành tích của nữ thần còn rất tốt nữa, khiến rất nhiều nam sinh tự ti khi đứng trước mặt cô, không có mặt mũi nào mà tiếp cận, chỉ có duy nhất Âu Dương Cảnh đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mới có thể kiên trì theo đuổi mà thôi. Chẳng qua bây giờ cậu ta nhìn vẫn còn hơi trẻ con, chứ trong tương lai thì đã trở thành một người đàn ông cực chuẩn rồi, rất dễ dàng tạo cho phụ nữ một cảm giác an toàn, ngoại hình to cao trông cũng rất xứng đôi với Đàm Minh Thiên.

"Nhan Họa, cuối tuần này là sinh nhật mình, cậu và Đàn Tử có thể đến nhà dự sinh nhật mình được không?" Đàm Minh Thiên mong chờ hỏi, "Đây cũng là sinh nhật cuối cùng trước tuổi trưởng thành của mình rồi, cho nên ba mẹ mình nói muốn làm lớn một chút, mình muốn mời các cậu đến chung vui với mình, vừa vặn lại là chủ nhật nữa. "

Nhan Họa nghe xong cũng rất tự nhiên đáp: "Được, cậu yên tâm, chúng mình nhất định sẽ tới. "

Hai người đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng kêu la của Trình Dương, thì ra là Đàn Tử Quỳnh đã đuổi được cậu ta rồi, mà cậu ta còn thích làm lố, giả bộ bị đánh rất thê thảm, kêu rõ là lớn tiếng, vừa nghe đã biết là giả vờ.

"Hai người đẹp, các cậu đang nói chuyện gì đó? Cho chúng mình nghe với nào." Âu Dương Cảnh không cam chịu yếu thế chạy tới bon chen, nhưng mắt chỉ nhìn chằm chằm Đàm Minh Thiên.

Tất cả mọi người đều biết Âu Dương Cảnh thích Đàm Minh Thiên, nhưng chỉ ngầm hiểu với nhau mà thôi, bởi vì Đàm Minh Thiên chưa từng cho cậu ta một câu trả lời chính thức nào, thậm chí còn không có hành động gì mập mờ khiến cho người ta hiểu lầm, rất có phong thái của nữ thần khoa văn. Mà Âu Dương Cảnh cũng chưa từng đứng trước mặt con gái nhà người ta tỏ tình gì, nhưng hành động bám theo không dứt của cậu ta thì có ai mà không nhìn thấy chứ.

Đây là kiểu đã biết rất rõ nhưng vẫn giả vờ là không biết gì, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, nhưng dù vậy thì Âu Dương Cảnh vẫn kiên trì bám dính lấy người ta thôi, không được đáp lại cũng không sao cả. Ai bảo cô thật sự là một cô gái xuất chúng chứ, là người dễ dàng nổi bật trong đám đông, chuyện có người theo đuổi cũng là bình thường thôi.

Đối với việc cậu ta tự nhiên xen vào, Đàm Minh Thiên chỉ biết co quắp cả mặt, khẽ mỉm cười liếc mắt một cái nhìn bóng lưng của Kỳ Trạch, cậu ấy và Tô Trọng Tuấn đi cùng nhau, càng làm nổi bật lên vóc dáng thon gầy và dáng vẻ anh tuấn, nhìn đẹp mắt vô cùng.

Nhan Họa cũng chỉ cười với Âu Dương Cảnh một cái, không nói cho cậu ta biết cái gì, chờ Đàm Minh Thiên tự mình mở miệng.

Cho nên Âu Dương Cảnh đương nhiên chỉ còn biết dùng ánh mắt mong chờ nhìn Đàm Minh Thiên.

Đàm Minh Thiên rất thích tính cách này của Nhan Họa, không nhiều chuyện khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Đảo mắt một cái, cô nói: "Thật ra cũng không có gì, mình vừa nói với Nhan Họa cuối tuần này là sinh nhật mình…"

"Nếu là sinh nhật của mỹ nữ Minh Thiên thì chúng ta nhất định phải tới chúc mừng rồi!" Âu Dương Cảnh lớn tiếng nói, "Này, các cậu thấy có đúng không?"

Bởi vì Âu Dương Cảnh nói lớn tiếng nên mấy nam sinh đi đầu liền rối rít quay đầu lại, tò mò hỏi thăm có chuyện gì, nghe cuối tuần này là sinh nhật Đàm Minh Thiên thì cùng đồng loạt tươi cười chúc cô sinh nhật vui vẻ.

Đàm Minh Thiên mỉm cười, thoải mái nói: "Vừa rồi mình đã mời được Nhan Họa rồi, còn các cậu thì sao? Có thể tới nhà dự sinh nhật mình được không?"

"Đương nhiên rồi! Đến lúc đó làm phiền cậu." Người ta đã mở miệng mời thì dĩ nhiên là phải đồng ý thôi.

"Các cậu tới thì mình vui còn không kịp chứ sao gọi là làm phiền được." Đàm Minh Thiên mỉm cười nói, mắt khẽ liếc sang Kỳ Trạch, trong lòng không dám chắc là cậu ấy có thể đến hay không.

Vì sinh nhật của Đàm Minh Thiên mà cả đoạn đường tiếp theo cả nhóm chỉ sôi nổi bàn luận về chủ đề đó, cho đến khi đến nhà gửi xe, ai nấy mới lấy xe ra rồi đường ai nấy về.

Nhan Họa về đến nhà, vừa mới tắm rửa sau khi ăn cơm tối xong thì nhận được điện thoại của Đàn Tử Quỳnh.

"A Họa, chủ nhật này là sinh nhật của Đàm Minh Thiên, mình mới bàn với Bàn Tử là ngày mai thứ bảy sẽ không đến thư viện học nữa, buổi chiều mình với cậu đi mua quà sinh nhật cho Đàm Minh Thiên, được không?" Đàn Tử Quỳnh hưng phấn nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!