Chương 36: (Vô Đề)

Nhan Họa lơ đãng ngồi ăn bữa sáng, quả thật không cảm thấy mùi vị gì, cho đến lúc con trai tương lai nghịch ngợm chạy tới rồi áp cơ thể mềm nhũn của mình vào lòng cô, chiếm luôn cả hai chân của mẹ làm ghế ngồi.

"Mẹ ~~"

Duệ Duệ ngọt ngào gọi mẹ, sau đó ngẩng khuôn mặt bánh bao đáng yêu của mình lên, miệng nhỏ mở to ê a kêu, đích thị là đang đòi ăn.

Khuôn mặt bánh bao này thì không có gì phải bàn luận rồi, vừa trắng lại vừa mềm, trông còn xinh hơn cả mấy đứa bé quảng cáo sữa trên TV ấy chứ, cái miệng nhỏ hé mở lộ ra mấy cái răng nhỏ xíu, kèm theo giọng nói đáng yêu, khiến cho Nhan Họa không còn tâm trí đâu mà suy nghĩ mấy chuyện khác nữa. Cô xé một miếng bánh Lệ Giang rồi định đút cho con, xong lại ngẩng đầu hỏi người đàn ông đang ngồi đối diện: "Duệ Duệ có ăn được bánh này không?"

Bánh Lệ Giang thoạt nhìn gần giống với bánh ngàn lớp, có hai vị ngọt và mặn, Nhan Họa mặc dù thường không ăn nhiều đồ ngọt, nhưng với loại bánh này thì chỉ thích ăn loại ngọt thôi, cho nên lúc thấy Kỳ Trạch mang bánh ngọt về, Nhan Họa liền đưa ra kết luận.

Kỳ Trạch 17 tuổi và Kỳ Trạch 27 tuổi quả nhiên là khác nhau, thậm chí còn khiến cho cô có cảm giác đây là hai người không liên quan.

"Ăn được, em cứ xé nhỏ một chút. "

Nhận được sự đồng ý của anh, Nhan Họa liền bắt đầu đút cho con trai ăn, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên nhai bánh, ăn xong còn mở miệng báo cho cô biết là hết rồi, ê a đòi cô đút nữa, đứa nhỏ này đúng là có lực sát thương vô cùng lớn, khiến người ta mềm nhũn cả tâm can. Lúc này, Nhan Họa thậm chí còn nghĩ rằng, nếu sau này cô có kết hôn với Kỳ Trạch thì chắc chắn là có liên quan đến Duệ Duệ đáng yêu này.

Nhan Họa trong lòng ngập tràn màu hồng đút cho con trai ăn no, sau đó mới tiếp tục ăn nốt bữa sáng của mình. Bánh bao nhỏ ăn no xong liền chạy ra chỗ khác chơi đồ chơi, Nhan Họa đưa mắt nhìn, phát hiện Kỳ Trạch và Nhan Họa tương lai rất chiều con, cô chưa từng thấy nhóc con này chơi một món đồ nào đến hai lần, lần nào đến cũng thấy Duệ Duệ có đồ chơi mới.

Không còn bánh bao nhỏ ngồi cạnh, Nhan Họa lại phải đối diện với người đàn ông kia, bắt đầu thấy nuốt không trôi rồi.

Lúc này, Kỳ Trạch lại nói: "Em hình như... rất bối rối, sao vậy?"

Nhan Họa đang uống trà, nghe thấy anh nói thì suýt sặc, bèn ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô phát hiện năng lực quan sát của anh rất mạnh, hoặc có thể do cô che dấu không được tốt, nên khiến một người có kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội như anh dễ dàng nhìn thấu.

"Để anh đoán nhé, người khiến cho em bối rối chắc chắn là anh, chính xác mà nói thì là Kỳ Trạch 17 tuổi ở quá khứ có đúng không? Sao vậy, lúc đi chơi, cậu ta tính tình không tốt chọc cho em giận à?" Anh tiếp tục phân tích.

Nhan Họa cảm thấy anh rất hiểu chính bản thân mình, còn nhớ là năm 17 tuổi mình có tính cách như thế nào. Tuy nhiên anh lại đoán sai rồi.

"Không phải ạ, mặc dù tính anh hơi kỳ, nhưng mà... vẫn khá lịch sự." Nhan Họa nghĩ một đằng nói một nẻo, sau đó tiếp tục ngồi uống trà và thưởng thức món ăn ngon, nhưng dáng vẻ vẫn ỉu xìu.

Bởi vì cô cúi đầu, cho nên không nhìn thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, "Anh đoán tiếp nhé, có phải em không thích cái tương lai này, cho nên mới không muốn đối mặt với Kỳ Trạch 17 tuổi đúng không? Mặc dù em cũng rất thích Duệ Duệ?"

Nhan Họa lúc này sặc nước thật, phản ứng này coi như đã nói cho anh biết là anh đã đoán đúng rồi.

Nhan Họa có chút ảo não, vì sao mà người này chỉ cần một chút dấu vết là cũng có thể đoán ra mọi chuyện vậy.

"Không có gì, chỉ vì anh rất hiểu A Họa, nếu cả hai cùng là một người thì rất dễ đoán được suy nghĩ. Huống hồ, dường như tâm tư của em đều hiện ra trên mặt, rất dễ đoán." Kỳ Trạch nói rồi cầm giấy ăn lên lau sạch tay, đang định nói tiếp thì Tiểu Duệ Duệ ở bên cạnh lại chạy tới, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bố.

Thì ra cậu nhóc đang ôm bình uống nước, không cẩn thận bị đổ lên mặt, thấy bố cầm giấy ăn lau tay thì cũng cuống quýt chạy tới giơ mặt ra đòi bố lau cho, dáng vẻ đáng yêu cực kỳ. Nhan Họa xúc động không thôi, tay ngứa ngáy muốn véo mặt nhóc con mấy cái.

Kỳ Trạch sau khi lau sạch mặt cho con thì để con tiếp tục ngồi chơi, sau đó nhìn sang cô gái đang thấp thỏm không yên, tiếp tục nói: "Lần trước đã nói, nếu như tương lai có thể thay đổi, vậy em có muốn thay đổi suy nghĩ của mình không? Nếu như chưa thì chắc em đang nghĩ mình mới đang học lớp mười hai thôi, tương lai mười năm sau vẫn còn quá xa vời, cho nên trước hết cứ để nó thuận theo tự nhiên đã, phải vậy không?"

Nét mặt của Nhan Họa vô cùng đặc sắc, người đàn ông này đúng là đi guốc trong bụng cô, có thể dễ dàng đem suy nghĩ của cô nói ra như vậy.

Quả thực là cô có nghĩ như thế, hiện tại cô và Kỳ Trạch 17 tuổi vẫn chưa thân nhau lắm, cho dù cơ hội gặp mặt rất nhiều, nhưng kể cả khi học nhóm hay đi chơi thì hai người cũng ít khi nói chuyện với nhau, chẳng khác gì hai người xa lạ, cứ như vậy thì làm sao mà yêu nhau được cơ chứ?

Cô cũng là con gái, cũng ôm ấp mơ mộng sẽ có một mối tình lãng mạn với người mình thích. Nhưng bây giờ Nhan Họa lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt với Kỳ Trạch cả, nhiều nhất cũng chỉ là thấy cậu ấy đẹp trai tuấn tú, còn học giỏi nữa, điều này thì nữ sinh nào cũng nghĩ vậy cả chứ không riêng gì cô.

Mặc dù biết trước tương lai, nhưng cô cũng không thể đến nói trước mặt Kỳ Trạch được. Lỡ cậu ấy lại không tin rồi nói cô bị thần kinh thì làm sao? Đặc biệt là trong thời điểm bận rộn học hành này, cô chỉ thấy việc thi đỗ đại học còn quan trọng hơn yêu đương rất nhiều, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian cho chuyện đó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô quyết định cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Mà cái chuyện thuận theo tự nhiên có nghĩa là cô sẽ không chủ động làm gì, không muốn thay đổi điều gì nữa, vậy thì làm sao cô và Kỳ Trạch có thể có cơ hội phát triển gì nữa đây?

"Nhưng mà, anh vẫn hy vọng rằng bọn em sẽ ở bên nhau." Kỳ Trạch lạnh nhạt nói.

Nét mặt Nhan Họa lập tức trở nên khó coi, nói: "Vẫn còn sớm mà, chờ em tốt nghiệp đại học đã rồi nói." Cô vẫn còn nhớ bức thư mà Nhan Họa tương lai viết cho mình, nói là bọn họ tốt nghiệp đại học xong sẽ đi xem mắt, cho nên, thời gian còn dài mà, chi bằng cứ tập trung mà học cho tốt trước đã.

Kỳ Trạch gật đầu, "Em nói cũng đúng." Đang lúc Nhan Họa thở phào nhẹ nhõm thì anh lại nói tiếp: "Nhưng mà em không muốn yêu sớm hơn một chút à? Dù sao tương lai cũng kết hôn rồi, mà em lại hoàn toàn có thể làm khác với bọn anh hồi trước, không cần đến lúc xem mắt rồi mới yêu nhau. "

"... "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!