Phòng khám Ngô Thị bên ngoài tiểu khu tuy quy mô khá nhỏ, nhưng lại có bác sĩ Ngô là người rất giỏi và có tiếng, cho nên hàng ngày luôn có rất nhiều người đến khám bệnh, dù là bị cảm nhẹ hay sốt cao thì người dân vẫn lựa chọn đến đây khám chứ không tới bệnh viện.
Bố Nhan Họa cõng con gái đến khám bệnh, mặc dù bây giờ còn chưa tới bảy giờ sáng, nhưng phòng khám đã mở cửa rồi, mấy cô y tá đang đứng quét dọn bên ngoài, bác sĩ Ngô thì vẫn như thường lệ, ngồi vào vị trí của mình rồi giở xem bệnh án.
"Bác sĩ Ngô!" Mẹ Nhan Họa nói, "A Họa nhà tôi sốt cao lắm, cô khám cho cháu nó với. "
Bố Nhan Họa đi tới rồi đặt con gái ngồi xuống phía trước bác sĩ.
Bác sĩ Ngô là một người phụ nữ gần 50 tuổi, song có thể là do bà rất cẩn thận chăm sóc da mặt, cho nên thoạt nhìn chỉ như 40 tuổi, gương mặt rất đẹp, thời gian dường như không thể mang đi vẻ đẹp của bà, hơn nữa bà còn toát ra một khí chất rất đặc biệt của một người phụ nữ.
Giọng của bác sĩ Ngô là giọng nữ trung rất nhẹ nhàng, nói chuyện không hề nóng vội, có thể trấn an được lòng người. Bà khẽ nở nụ cười an ủi hai vợ chồng, lấy cặp nhiệt độ đo nhiệt độ cho Nhan Họa, đồng thời kiểm tra họng của cô. Một lát sau, bà cầm cặp nhiệt độ lên xem, sau đó bắt đầu chẩn đoán.
"Có dấu hiệu bị viêm họng, muốn hạ sốt thì tốt nhất là truyền nước, uống thêm thuốc..." Bà đọc tên một số loại thuốc ra.
"Bác sĩ Ngô, cô thấy nên làm gì thì cứ làm đi, tốt nhất là phải nhanh chóng hạ sốt, nếu không nó bị hun nóng đến phát ngốc thì làm sao?" Mẹ Nhan Họa cuống cuồng nói.
"Mẹ... Con không ngốc!" Nhan Họa yếu ớt nói, trong người vô cùng mệt mỏi, nhưng nghe mẹ nói vậy thì lại buồn cười không chịu được.
Mẹ Nhan Họa trợn mắt nhìn cô, giận dữ nói: "Con ngốc nghếch thì biết cái gì? Trước đây trong thôn của mẹ có một đứa bé bị sốt cao nhưng ba mẹ lại không chú ý, cuối cùng bây giờ thành kẻ ngốc rồi, mẹ không muốn có một đứa con gái ngốc đâu! Còn nữa, sao đang khỏe mạnh thì tự nhiên lại sốt thế không biết? Dạo này thời tiết cũng không thay đổi nhiều, con cũng không dầm mưa, hay là lại tắm nước lạnh rồi... "
Nhan Họa nghe mẹ nói mà run như cầy sấy, đương nhiên không thể nói rằng là do Nhan Họa tương lai lây bệnh cho cô, đành phải nói: "Con cũng đâu biết được ạ. Tự nhiên người nó muốn bệnh, con cũng không có cách nào... "
Y tá truyền nước cho cô, mẹ Nhan Họa còn đang càm ràm, Nhan Họa tinh thần không được tốt, mắt nhắm hờ, vô cùng mệt mỏi.
Bố Nhan Họa thấy vậy thì rất đau lòng, nói với vợ: "Em xem sao con lại như vậy? Không chừng là do việc học quá nhiều, không được nghỉ ngơi đủ nên mới bị bệnh cũng nên! Em cũng nói ít thôi, nó bệnh đã mệt mỏi lắm rồi!" Bố Nhan Họa biết con gái dạo này ngủ rất muộn, nếu không có mẹ đi vào nhắc nhở thì nó cũng quên mất cả thời gian.
Mẹ Nhan trừng mắt nhìn chồng một cái, nói: "Anh cứ cưng chiều nó đi! Tương lai nó hư không có ai thèm để ý thì anh cứ việc nuôi nó đến già nhé!"
"Em nói gì đó! Con gái anh sao mà không ai muốn chứ? Cho dù nó có thành gái già thì cũng là do không có thằng nhóc nào xứng với nó!"
"Anh nói thế mà nói được à, đúng là không biết xấu hổ!"
Nhan Họa im lặng ngồi trên ghế, y tá ngồi bên cạnh nghe hai vợ chồng cãi nhau thì không nhịn được mà mỉm cười, phụ họa thêm: "Chú Nhan, cô Nhan, A Họa là một cô bé ngoan, sau này thi đỗ đại học, tương lai rộng mở, nói không chừng lại có cả một hàng dài đứng xếp hàng để được cô chú chọn làm a lang đấy, cô chú cứ yên tâm đi!"
A lang có nghĩa là con rể, là từ địa phương mà mấy người già trong thôn họ hay dùng, cô y tá này vừa hay cũng là người cùng thôn họ.
Là cha mẹ, đương nhiên trong lòng luôn cảm thấy tự hào về con gái của mình, nhưng ngoài miệng thì luôn khiêm nhường hạ thấp con xuống, mẹ Nhan chính là một ví dụ như vậy. Cho nên sau khi nghe y tá nói, khóe miệng bà cũng hơi nhếch lên rồi, nhưng vẫn tiếp tục dùng giọng khinh thường, khiến cho Nhan Họa cũng không nhịn nổi mà liếc mắt nhìn bà.
Nhan Họa chỉ đột nhiên sốt thôi, còn lại thì bệnh trạng cũng không quá nghiêm trọng, sau khi truyền nước rồi mua thuốc là có thể về nhà được rồi.
Lúc về nhà đã hơn chín giờ, mẹ Nhan đi nấu cháo cho con gái ăn rồi còn uống thuốc. Vì đang bị bệnh nên Nhan Họa ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo.
Uống thuốc xong, Nhan Họa sờ lên cái trán vẫn còn hơi nóng của mình, vào phòng vệ sinh rửa tay rồi thay một bộ quần áo khác, sau đó ngoan ngoãn nằm lên giường trong sự giám sát của mẹ.
"Con ngủ đi, khi nào đến giờ cơm trưa mẹ sẽ gọi dậy." Mẹ Nhan dặn dò, thấy con gái nằm yên rồi mới đi ra ngoài.
Nhan Họa nằm trên giường, đầu vẫn đau nhức như bị chày nện vào, nhưng cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Nhan Họa nghĩ, xem ra việc xuyên đến tương lai này cũng có cái giá của nó, nếu tương lai mình bị bệnh thì hiện tại cô cũng sẽ bị lây bệnh luôn, dù sao cũng là cùng một người.
Nhan Họa ngủ đến trưa thì bị mẹ gọi dậy, đầu tuy vẫn hơi nhức, song đã hạ sốt rồi.
Lúc này bố cô đã đi làm, mẹ ở nhà chăm sóc cô, còn làm riêng những món cô thích cho cô ăn nữa, sau đó còn nhắc đi nhắc lại cô là phải ăn nhiều một chút thì cơ thể mới khỏe mạnh, nếu không sẽ gầy thành con khỉ mất. Mẹ cô như thể muốn cô ăn đến béo thành heo vậy đó, điều này khiến cô thấy rất áp lực, cho nên cô cực kỳ ghét bị ốm.
"Đúng rồi, Đàn Tử có gọi điện tới, hỏi con bị làm sao, nó nói buổi trưa lúc tan học sẽ qua thăm con đó, nhân tiện đưa bài tập hôm nay thầy phát cho con luôn." Mẹ cô nói xong lại tiếp tục càm ràm, "Nếu mệt quá thì con không cần gắng sức đâu, cho dù có thi rớt thì vẫn có thể học lại mà, học chậm một năm cũng không sao cả..." Hiển nhiên mẹ Nhan rất để tâm đến lời chồng nói, cho rằng con gái vì học quá nhiều nên mới bị bệnh.
"Mẹ ~~" Nhan Họa thật hết cách với bà, "Nào có ai lại nói con mình như vậy? Mẹ đúng là quạ đen! Con còn lâu mới học lại, lãng phí thời gian lắm." Theo kế hoạch của cô thì, 18 tuổi lên đại học, 22 tuổi tốt nghiệp, sau đó phấn đấu kiếm tiền, có thể không nhiều nhưng đủ để nuôi sống bản thân, không cần bám vào cha mẹ nữa.
Ăn bữa trưa xong, Nhan Họa lại tiếp tục uống thuốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!