(Ngoại truyện 1 – Sau khi kết hôn)
Cuộc sống sau khi kết hôn về cơ bản là không có gì khác biệt, chẳng qua chỉ là di chuyển tới sống ở một nơi khác, buổi tối đi ngủ có thêm một người nằm bên cạnh thôi. Mặc dù lúc đầu cô không quen được, nhưng bởi vì trong nhà khá ít người, ông Kỳ lại rất cưng chiều cô, khiến cho Nhan Họa rất nhanh thích ứng được với cuộc sống ở nhà họ Kỳ.
Nếu nói có điểm gì không tốt thì đó chính là việc Kỳ Trạch trẻ tuổi có tinh lực rất dồi dào, chỉ cần không có việc gì là sẽ đè cô ra làm cả buổi, đền bù cho quãng thời gian anh đã nhẫn nhịn khổ sở từ năm 17 tuổi mới quen nhau. Cô gái mình thích ở ngay bên cạnh mà anh lại chỉ có thể nhìn mà không được ăn, đối với một cậu thiếu niên thì đó là điều cực kì chua xót, cho nên bây giờ trưởng thành khó có thể khống chế được bản thân.
Lúc hai người đi hưởng tuần trăng mật, Nhan Họa thật sự rất vui mừng, nét mặt hớn hở kéo hành lý cùng Kỳ Trạch đi ra cửa. Dịp này chắc có thể nghỉ ngơi một chút rồi, sau đó giữ sức để đi chơi.
Hiển nhiên là cô đã quá ngây thơ, hơn nữa còn cảm thấy đi hưởng tuần trăng mật là một việc rất thống khổ, ban ngày đi chơi, tối về còn bị người ta lăn qua lăn lại làm vận động, mệt muốn chết đi được.
Trong căn phòng nhìn ra biển, trên chiếc giường lớn là một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hơi thở mập mờ tràn ngập cả căn phòng.
Sự kịch liệt khiến cho Nhan Họa không chịu nổi mà vòng tay cào lên lưng anh, nói: "Anh, anh…Đã làm đủ chưa? Mai còn phải lên thuyền ra đảo chơi đấy…" Rõ ràng trong lòng rất tức giận, nhưng giọng nói mềm mại mang theo chút nũng nịu trời sinh khiến cho người ta nghe lại tưởng là cô đang làm nũng.
Kỳ Trạch vì giọng nói này mà càng trở nên hưng phấn hơn, thậm chí xâm nhập mạnh mẽ đến mức khiến cho da đầu cô trở nên tê dại, đầu óc trống rỗng, thanh âm nghẹn ở cổ họng, chỉ còn lại tiếng thở dốc mà anh thích nghe.
Xong việc Nhan Họa nằm trên ngực Kỳ Trạch, cô gục xuống bộ ngực rịn mồ hôi của anh, tức giận cắn lên đó một cái, hậm hực nói: "Đã nói là mai phải lên thuyền ra đảo rồi mà anh còn…"
Vì bị cô cắn nên cơ thể của anh bỗng cứng lại, tiếp đó lại ôm cô đổi tư thế rồi tiến vào một lần nữa. Anh cắn nhẹ vào tai cô, nói: "Hôm nay em cố chịu một chút nhé, ngày mai anh sẽ cho em ngủ cả ngày, ngày kia chúng ta lên thuyền ra đảo chơi…"
"Này!" Nhan Họa nổi giận, lại duỗi tay cào anh, "Lần nào anh cũng nói thế, cẩn thận làm nhiều quá rồi hỏng luôn đấy!"
"Không đâu, anh đã nhịn năm năm rồi, bây giờ sức lực cũng tăng thêm năm lần luôn. "
Nghe anh nói vậy, Nhan Họa cứng đờ cả mặt, yếu ớt nói: "Năm năm…Khi đó chúng mình mới quen nhau mà, anh…" Chẳng lẽ tên đàn ông nào cũng tà ác vậy sao? Cô khi đó vẫn còn là một cô bé ngây thơ mà?
"Có gì kỳ lạ đâu? Lúc ấy anh thích em, đã lên kế hoạch sau này sẽ kết hôn với em rồi, đương nhiên cũng sẽ muốn cùng người anh yêu làm chuyện này, nếu anh mà không muốn thì mới là điều đáng lo đấy. "
"…"
Sau khi hai người hưởng tuần trăng mật trở về thì nghe tin Đàm Minh Thiên mang thai.
Tất cả bạn bè ở thành phố N nghe vậy đều rối rít mang quà đến thăm cô, sau đó ngồi lại đoán xem hạt đậu nhỏ trong bụng Đàm Minh Thiên là trai hay gái, lớn lên sẽ giống ai…
"Là con trai, giống Âu Dương!" Nhan Họa nói như đinh đóng cột.
Cả đám quay sang nhìn cô, phát hiện nét mặt của cô rất chắc chắn.
Kỳ Trạch nhướn mày, ôm vợ nói: "Nếu A Họa đã nói vậy thì chắc chắn là đúng rồi!"
Âu Dương Cảnh nghe xong thì có chút không vui nói: "Mình muốn có con gái giống Minh Thiên cơ, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, tương lai sẽ là đại mỹ nhân, để cho mấy tên nhóc theo đuổi mười năm cũng không kịp, các cậu sao có thể phá vỡ giấc mộng của mình như thế? Nhất định là con gái!"
Nghe Âu Dương Cảnh nói, gương mặt của mọi người đều tối sầm cả lại, xem ra hắn rất hiểu nỗi khổ khi theo đuổi Đàm Minh Thiên, cho nên cũng muốn con gái mình đi giày vò mấy tên con trai khác như vậy, thế mới công bằng.
"Làm sao? Anh cảm thấy uất ức lắm hả?" Đàm Minh Thiên dịu dàng nhìn chồng hỏi.
Âu Dương Cảnh bị cô nhìn vậy thì sởn cả gai ốc, mọi thứ đều như mây bay, lập tức vẫy cái đuôi đi tới, nắm tay vợ cười lấy lòng.
Đàm Minh Thiên vỗ vỗ đầu anh, nhìn bộ dạng không có chút tôn nghiêm nào của tên đàn ông cao hơn mét chín kia, tất cả mọi người ở đó đều chỉ biết thở dài.
Sau khi về đến nhà, Kỳ Trạch chào ông nội rồi kéo Nhan Họa về phòng, vừa khóa cửa lại đã vội vã muốn cởi quần áo của cô ra.
"Này! Bây giờ đang là ban ngày đấy!" Nhan Họa kháng cự nói.
"Không sao, đang là giờ nghỉ trưa mà." Kỳ Trạch tiếp tục lột.
Nhan Họa mặt tối sầm nói: "Anh đừng như vậy mà, có gì chúng ta từ từ nói, anh muốn biết điều gì em đều sẽ nói cho anh nghe. "
Kỳ Trạch dừng hành động của mình lại, nhìn cơ thể của vợ sắp bị lột trần bên dưới, dáng vẻ như đợi anh tới chiếm đoạt, chỗ nào đó lập tức cứng lại, đương nhiên không thể để mình uất ức được, trước làm đã rồi hẵng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!