Nhan Họa từ trong giấc mộng tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng.
Cơ thể rất mệt mỏi còn tinh thần thì vẫn chưa hồi phục lại, không biết là do mệt hay vì chuyện kia làm cô không có cách nào quên đi được.
Đang lười biếng nằm trên giường thì di động bỗng đổ chuông.
"Alo?"
"Em dậy chưa?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam quen thuộc, còn có tiếng cười nhẹ, "Người còn mệt không?"
Nhan Họa cười đáp: "Em vừa mới tỉnh, vẫn đang nằm trên giường, hôm qua mệt muốn chết, người cứ nặng như chì, cho nên em muốn nằm thêm một lát. "
"Xem ra là do em lười vận động rồi, mai nếu rảnh thì chúng mình đi leo núi đi. Cạnh nhà anh có một ngọn núi nhỏ, sau này nếu được thì sáng nào chúng mình cũng đi leo núi rèn luyện sức khỏe nhé. "
Nhan Họa nghe vậy liền bật cười, sau đó nằm lỳ trên giường nấu cháo điện thoại với anh, trò chuyện trời nam đất bắc, cuối cùng lại bàn sang chuyện tương lai.
Cả hai đều đã tốt nghiệp, chuyện đầu tiên phải làm là tìm việc. Bố mẹ Nhan Họa thương cô, trong nhà cũng không cần cô phải kiếm tiền nuôi gia đình này nọ nên muốn cho cô nghỉ ngơi một thời gian, với lại còn bận rộn chuyện kết hôn với Kỳ Trạch nên mẹ Nhan muốn cô kết hôn xong rồi tìm việc cũng được, trước làm xong chuyện chung thân đại sự đã rồi tính sau.
Kỳ Trạch mới đi du học Đức về, là người có năng lực nên muốn tìm việc làm cũng rất đơn giản, nhưng vì vừa mới về nên anh cũng không vội. Lý do anh không gấp là vì tiền anh kiếm được cũng không ít, trong mấy năm ở Đức anh không đơn thuần chỉ là một sinh viên mà còn vào công ty của mẹ anh ở Đức để thực tập, với lại bình thường còn hay chơi cổ phiếu, có Nhan Họa gợi ý nên quả thực là kiếm được rất nhiều tiền, cho nên chưa cần phải vội đi kiếm việc làm. Đương nhiên là anh cũng không muốn đi làm thuê cho người ta, mà muốn tự mình mở công ty.
"Anh tính chờ bọn Bàn Tử trở về rồi cùng nhau gây dựng sự nghiệp…"
Hai người ngồi nói chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, mẹ Nhan đẩy cửa đi vào, thấy cô nằm trên giường vắt chân nói chuyện điện thoại thì chỉ biết lắc đầu, sau đó gọi cô dậy ăn sáng.
Cuộc sống cứ thế trôi qua không chút sóng gió, một tháng sau, Đàn Tử Quỳnh cũng trở về thành phố N.
Hai người bạn thân gặp nhau thì vô cùng vui vẻ, sau đó tìm một quán cà phê yên tĩnh để ngồi nói chuyện, hai cô gái ở cạnh nhau dĩ nhiên là có rất nhiều thứ để nói, vấn đề gì cũng đem ra để buôn được.
"Bạn trai cậu cũng tới luôn sao?" Nhan Họa dè dặt hỏi, "Anh ấy định sau này sẽ công tác ở thành phố N à? Người nhà anh ấy có đồng ý không?"
Bạn trai của Đàn Tử Quỳnh là người Thượng Hải, bố mẹ anh cũng sống ở đó, Nhan Họa cảm thấy làm cha mẹ ai cũng mong con cái sống gần mình. Với lại một thành phố phồn hoa như Thượng Hải, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn so với một thành phố đang phát triển như thành phố N.
Đàn Tử Quỳnh ngọt ngào cười, "Anh ấy đã sớm có kế hoạch rồi, sau này sẽ làm ăn sinh sống ở thành phố N. Cậu không phải lo, anh ấy là con thứ hai trong nhà, cho nên bố mẹ anh ấy cũng không quản chặt, anh ấy bảo muốn đến thành phố N làm việc thì người nhà anh cũng rất thoải mái đồng ý. Hơn nữa bây giờ phương tiện giao thông cũng phát triển, muốn đi đi về về cũng đơn giản, cùng lắm là mất mấy tiếng đồng hồ thôi.
Nhan Họa nghe vậy thì khẽ cười, là bạn thân của Đàn Tử Quỳnh, cô đương nhiên là hy vọng như vậy.
Mấy ngày sau, bạn trai của Đàn Tử Quỳnh cũng bay từ Thượng Hải tới, Đàn Tử Quỳnh đến trước nên đã sớm lo xong chuyện phòng ốc, để anh tới đây một cái là có chỗ nghỉ luôn.
Ngày hôm sau khi bạn trai Đàn Tử Quỳnh tới, cả bọn liền hẹn nhau đi ra ngoài tụ tập.
Âu Dương Cảnh và Đàm Minh Thiên cùng nhau đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy nhẫn cưới trên tay hai người, cộng thêm vẻ hạnh phúc của cặp đôi, mặc dù mới chính thức quen nhau được bảy ngày đã cưới thì có hơi nhanh, nhưng dù sao hai người cũng biết nhau bảy năm rồi, Âu Dương Cảnh trong bảy năm đó theo đuổi vô cùng vất vả, hồi thi đại học cũng cố gắng cật lực để thi đỗ vào một trường đại học cùng thành phố với Đàm Minh Thiên, có thể nhận thấy được sự quyết tâm kiên định rất lớn của anh.
Gia thế của Âu Dương Cảnh cũng không tồi, cha mẹ đều là công chức nhà nước, cho nên nhà Đàm Minh Thiên mới đồng ý cho hai người kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Lộ Thần Chi là một người đàn ông rất điềm đạm và chững chạc, ngoại hình của anh không tính là xuất sắc, ngũ quan từng phần trông rất bình thường, nhưng hợp lại trên gương mặt thì rất ưa nhìn, dáng vẻ lịch sự hiền hòa, từ xa nhìn lại êm đềm như một bức tranh thủy mặc của Trung Quốc ngày xưa, tuy trái ngược với tính cách bốc đồng sôi nổi của Đàn Tử Quỳnh, nhưng anh vẫn rất bao dung và nhẫn nại với cô.
Lúc biết hai người này yêu nhau thì ai quen biết cũng đều cảm thấy kinh sợ, thầm nghĩ tổ hợp này thật quá quái dị.
Từ sau khi Đàn Tử Quỳnh quen anh, mặc dù mọi người không ở cùng một thành phố, nhưng mỗi kì nghỉ cả bọn đều gặp mặt nên cũng không cảm thấy quá xa lạ, sau khi ngồi xuống liền bắt đầu trò chuyện rôm rả.
"Kỳ Trạch với Nhan Họa định một tháng nữa sẽ đi đăng kí kết hôn, nói vậy năm nay cũng sẽ cử hành hôn lễ, Đàn Tử và Lộ Thần Chi, các cậu thì tính thế nào?" Đàm Minh Thiên cười hỏi.
Lộ Thần Chi mỉm cười nói: "Khi nào bố mẹ Đàn Tử đồng ý thì lúc đấy sẽ kết hôn. "
"Anh đi chết đi, đừng nói mấy câu như thế, mẹ em mà biết thì chắc chắn sẽ vui mừng mà đốt pháo đấy, ngay lập tức sẽ đuổi em ra cửa rồi nhét cho anh." Đàn Tử Quỳnh cười mắng, "Bọn mình vẫn không vội, đợi hai năm nữa rồi tính, lúc đấy công việc ổn định, tiết kiệm được một khoản để mua nhà nuôi con thì mới nghĩ đến việc cưới xin. "
Âu Dương Cảnh nghe vậy thì khó hiểu hỏi: "Quen nhau lâu thế rồi mà còn chưa muốn cưới sao? Cẩn thận lại mang thai đấy, đến lúc đó không muốn cưới thì cũng phải cưới. "
"Cậu đi chết đi!" Đàn Tử Quỳnh xông tới đập Âu Dương Cảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!