Tuy nghịch ngợm ranh ma nhưng dù sao cũng là con mình, Nhan Họa đành phải tuân lệnh ngồi dậy, nhìn đồng hồ mà chỉ biết xụ mặt.
Mới có sáu giờ sáng thôi mà! Con trai tương lai à, con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi mà, sao lại thức dậy sớm thế?
Nhìn lại con trai thì thấy cậu nhóc vẫn đang mặc đồ ngủ, cô liền đoán ngay ra là cậu bé vừa tỉnh dậy thì đã mò vào đây luôn rồi, đoán chừng cũng không làm kinh động đến ba nó.
Đang lúc Nhan Họa bất đắc dĩ ôm lấy con trai nghịch ngợm chuẩn bị rời giường thì cửa phòng có tiếng gõ cửa, sau đó là một người đàn ông hơn 30 tuổi bước vào, vừa thấy anh là tim của Nhan Họa lại đập nhanh mấy nhịp.
Đây là Kỳ Trạch tương lai, Kỳ Trạch 32 tuổi, quả nhiên vĩnh viễn tồn tại một khoảng cách so với Kỳ Trạch 22 tuổi, đó là khoảng cách về thời gian.
Không thể phủ nhận rằng đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, đàn ông càng lớn tuổi thì lại càng toát lên nét quyến rũ của sự chững chạc thành thục, tuy mặt không còn trẻ, nhưng lại có một cảm giác lắng đọng của thời gian, giống như rượu vậy, càng ủ thì càng thơm, người đàn ông này cũng thuộc dạng đó. Nhìn anh cô lại cảm thấy bồi hồi về khoảng thời gian mười năm, nhưng tâm trạng cũng không quá xúc động, bởi vì cô còn có Kỳ Trạch ở bên, cô sẽ cùng anh từ từ già đi, tương lai lại có thể được nhìn anh với dáng vẻ giống như Kỳ Trạch tương lai bây giờ.
Kỳ Trạch vẫn còn mặc đồ ngủ, đầu tóc hơi rối, hiển nhiên là tỉnh lại không thấy con trai đang nằm cạnh đâu nên mới vội vàng chạy vào đây tìm, thấy con trai đang uốn éo trong lòng Nhan Họa thì nét mặt vô cùng bất lực.
"Duệ Duệ, sao con dậy sớm thế?"
Cậu bé năm tuổi cười hì hì vẫy tay nhỏ nói: "Hôm nay Duệ Duệ cùng ba mẹ đi bơi, Duệ Duệ nhớ mà ~"
Kỳ Trạch đi tới bế con lên, cắn nhẹ gương mặt trắng nõn của con để trừng phạt, nói: "Buổi trưa mới đi cơ mà." Con có dậy sớm cũng vô ích thôi.
Cậu bạn nhỏ nghiêng đầu hỏi: "Buổi trưa ạ?"
"Ừ, khi mà mặt trời lên cao nhất, trên đồng hồ kim giờ và kim phút đều chỉ vào số 12. "
Nghe vậy, cậu bé liền lập tức tránh khỏi vòng ôm của ba, chạy nhanh tới trước bàn đọc sách, lưu loát nhảy lên ghế ngồi, ôm lấy cái đồng hồ hình con thỏ màu xanh lam trên bàn, thấy kim giờ mới chỉ đến số 6, kim phút chỉ số 12 thì khẽ chép miệng, hai cây kim vẫn còn chưa trùng nhau.
Lúc cậu nhóc đang mải nhìn đồng hồ, Kỳ Trạch quay sang nhìn Nhan Họa, nhướn mày hỏi: "Các em bên đó thế nào? Bây giờ em tốt nghiệp rồi, có định kết hôn không?"
Nhan Họa gật đầu nói: "Hôm qua bọn em đi chụp ảnh cưới rồi, mệt muốn chết luôn, thế mà sáng sớm lại bị Duệ Duệ đánh thức." Cô lau mặt rồi thở dài, nói tiếp: "Còn hai tháng nữa thì đến sinh nhật Kỳ Trạch, hôm đó là thứ sáu, bọn em sẽ tới cục dân chính đăng kí luôn. "
Kỳ Trạch nghe xong tâm trạng rất vui vẻ, cười nói: "Chúc mừng nhé. "
Nhìn gương mặt này Nhan Họa cảm thấy hơi hoang đường, lại có phần bất lực. Một người đàn ông rõ ràng là cùng một người với bạn trai mình lại đi chúc mừng mình kết hôn, thật không biết phải nói thế nào nữa, quá là khó tin. May là mấy năm nay cô đã quen nên mới không bị bối rối như lúc ban đầu.
Nhan Họa chần chừ một lát rồi nói: "Kỳ Trạch hơi nghi ngờ rồi, em nghĩ chắc rất nhanh thôi anh ấy sẽ đoán ra được chuyện này. "
Kỳ Trạch cười nói: "Chuyện cậu ta hoài nghi không phải là quá hiển nhiên sao? Em đừng có nghĩ là bọn anh ngốc thế chứ. Thật ra việc cậu ta bây giờ mới nói ra có thể chứng minh được là cậu ta yêu em rất nhiều." Anh lại chậm rãi nói thêm một câu, "Cũng giống như anh và A Họa vậy. "
Nhan Họa: "…" Người đàn ông này đúng là mặt dày, càng già lại càng dày, lúc này rồi mà vẫn còn trêu cô được.
"Vậy em không định nói cho cậu ta biết à?"
Nhan Họa suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không, em sẽ nói cho anh ấy biết, chắc sẽ sớm thôi." Nói xong cô ngẩng lên nhìn anh, "Em có dự cảm là sau khi em và Kỳ Trạch kết hôn thì em sẽ không tới đây được nữa. Mấy năm nay cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của hai vợ chồng anh, cả nhà sắp được khôi phục lại cuộc sống bình thường như trước rồi. "
Kỳ Trạch khẽ mỉm cười, "Tuy có hơi bất tiện nhưng dù sao cũng rất thú vị, quan tâm bọn em cũng giống như quan tâm bọn anh vậy, vì dù sao chúng ta cũng là một mà. "
Nhan Họa tươi cười, mặc dù vẫn còn hơi mệt nhưng cũng không ngủ được nữa, cô bèn đứng dậy thay quần áo, định ở đây hỏi thêm chút chuyện nữa rồi mới về.
Lúc cô rửa mặt rồi thay quần áo xong, liền thấy người đàn ông kia đã ở trong bếp bận bịu chuẩn bị bữa sáng, Tiểu Duệ Duệ thì đang ngồi trên ghế salon giở cuốn sách màu của trẻ con, tay cầm bút điện tử chọc xuống, chỉ vào tranh nào là đầu bút sẽ phát ra tiếng nói, nghe xong Duệ Duệ lại to giọng đọc theo.
Thế là trong phòng khách chỉ nghe thấy giọng đọc trên máy, nào là "quả táo", "quả lê", "quả chuối", "quả vải" vân vân, sau đó là đến giọng đọc trong trẻo của Duệ Duệ.
Nhan Họa nhìn một lúc rồi quyết định ngồi xuống chơi với con trai.
Lúc này cậu bạn nhỏ đã từ hoa quả chuyển đến động vật, thấy Nhan Họa đi tới thì cực kỳ vui vẻ.
Hai mẹ con chơi một lúc thì cậu bé bỏ bút xuống, quay sang nhìn mẹ mình.
Cậu bé càng lớn càng giống ba, nhưng đôi mắt lại giống Nhan Họa, to tròn đáng yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!