Chương 91: Bảo lô Tử Yên

~ Người dịch: A4L ~

Ngày hôm sau, có một thanh niên đã đến chỗ Yến Thập Tam từ rất sớm, vừa thấy Yến Thập Tam, hắn liền chắp tay nói:"Chào đạo huynh, tiểu đệ là người mới đến."

Tự nhiên trên địa bàn của mình, xuất hiện một đệ tử trẻ tuổi, lại tuấn tú vô cùng như thế, chuyện này khiến Yến Thập Tam không khỏi ngạc nhiên, trong lúc vô ý thức hỏi:"Ngươi là đệ tử Hà Vân nhất mạch?"

- "Tiểu đệ là đệ tử Hà Vân nhất mạch mới tới đây làm dược đồ, về sau mong đạo huynh chỉ điểm nhiều hơn." Người thanh niên này cười tủm tỉm nói.

Yến Thập Tam không khỏi kinh ngạc, thế quái nào tự nhiên lòi ra một tên dược đồ nữa, Thang Nhàn đâu có nói là sẽ có người đến thay thế chức vụ hắn đâu! Nhưng Yến Thập Tam vừa nhìn thấy ánh mắt người thanh niên này thoáng lên một tia vui vẻ, thì lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng khai triển Ưng Nhãn, phá tan hết mê hoặc, nhìn lại thanh niên này.

- "Sư phụ, ngươi đang làm cái trò gì thế? Đường đường là một hảo mỹ nhân, lại đi cải trang thành bộ dạng này?" Yến Thập Tam dùng Ưng Nhãn nhìn, mới biết được, gì mà tự nhiên xuất hiện dược đồ tại chỗ này, chẳng qua là do Chu Ngân Tuyết cải trang thành.

- "Một chút cũng không thú vị, nhanh như vậy đã bị ngươi nhìn thấu." Chu Ngân Tuyết không khỏi hậm hực nói. Nhưng trong đầu xuất hiện lên một ý niệm, cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn Yến Thập Tam nói:"Không đúng, thuật biến hóa của ta huyền ảo vô cùng, đừng nói là ngươi, có cho là trưởng lão cũng nhìn không thấu. Đồ nhi, ngươi đã luyện công pháp nghịch thiên gì à?"

Yến Thập Tam cũng biết thuật biến hóa của sư phụ hắn rất cường đại, huyền diệu vô cùng, nhưng dưới Ưng Nhãn, thì tất cả mọi thứ đều chẳng là gì cả. Hắn cười cười nói:"Một môn cổ thuật mà thôi, vô tình mà có được."

- "Là từ tronh sách cổ ra à?" Chu Ngân Tuyết nhìn đồ đệ của mình nói:"Ngươi có nói thế thì ta cũng không tin, cứ xem như ngươi có vận khí cứt chó đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng lúc nào ngươi cũng gặp được chỗ tốt. Chuyện ngươi nói sơ hở cả đống, ai mà tin được ngươi có nói nhảm hay không?"

- "Sư phụ, ngươi không chỉ là sư phụ ta, mà ngươi còn là một đại mỹ nhân nữa, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, ngươi có thể chú ý hình tượng của mình một chút được không? Ngươi nói chuyện như thế có hơi thô lỗ đấy." Yến Thập Tam không khỏi nhắc nhở sư phụ mình.

Yến Thập Tam cuối cùng cũng hiểu, bình thường sư phụ hắn làm bộ dáng cao ngạo, được xưng là tiên tử, nhưng kỳ cũng có lúc nàng không dí dỏm không kém!

Chu Ngân Tuyết liếc Yến Thập Tam, nói:"Ai cần ngươi lo, ta thế nào là tùy ta!" Thiếu nữ thiên tài, đúng là không giống người thường tí nào, tính tình cũng không giống người bình thường luôn.

Lúc này, Chu Ngân Tuyết đã cải trang thành một chàng thanh niên tuấn tú vô cùng, kiều mỵ có ba phần khí khái hào hùng, khiến Yến Thập Tam cũng không khỏi thất thần.

- "Sư phụ, ngươi đẹp thật đấy!" Yến Thập Tam không khỏi thốt lên khen.

Chu Ngân Tuyết nghe thấy thế liền đỏ mặt, nói:"Bớt vuốt mông ngựa đi, sư tôn không mắc lừa ngươi đâu!" Bất giác, nàng cảm thấy mặt mình nóng lên, chuyện này đối với nàng mà nói, chưa hề xảy ra bao giờ.

- "Ha, ha, ha, Yến huynh đệ, ngươi đã chuẩn bị tốt hay chưa, chúng ta xuất phát thôi!" Thật xa, Vương Mãnh liền cười ha ha, hô to, vọt lên, phía sau hắn còn có Tả Hoa.

- "Huynh đệ, tiểu tử này là ai?" Vương Mãnh nhìn thấy Chu Ngân Tuyết, không khỏi kỳ quái hỏi. Hắn nhìn Chu Ngân Tuyết từ trên xuống dưới, đương nhiên, hắn không có Ưng Nhãn giống như Yến Thập Tam, thế nên không nhìn thấu được sự biến hóa của Chu Ngân Tuyết.

Sau khi quan sát Chu Ngân Tuyết một hồi, Vương Mãnh không khỏi nhìn Yến Thập Tam nói:"Mới sáng sớm, mà một tên tiểu tử xinh đẹp như ngươi lại đi từ trong này ra, đừng nói với ta là ngươi thích nam nhân đấy nhé? Haha, huynh đệ ta thật đáng thương, xem ra, sở thích của ngươi không giống người bình thường tí nào."

"Đùng", Chu Ngân Tuyết cầm quạt giấy trong tay vỗ đến, Vương Mãnh căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị đánh bay ra ngoài.

Chuyện này khiến Tả Hoa trố mắt ra nhìn, Vương Mãnh đạo hạnh đã là Thiên Lộ Cảnh, cộng thêm việc gần đây có chú đột phá, thế mà lại bị người thiếu niên yếu đuối trước mặt vỗ một phát bay ngay, thậm chí ngay cả sức phản kháng cũng không có, thiếu niên này cũng quá mạnh quá đi.

"Vương sư huynh, ngươi tốt nhất nên cẩn thận lời nói của mình đi, đây chính là sư phụ của ta, ngươi mà nói bậy, đến lúc đó, chỉ sợ ta đành bất lực, tự bản thân ngươi phải cầu phúc đi." Yến Thập Tam cười cười nói.

- "Chu, chu, Chu sư tỷ!" Vương Mãnh cùng Tả Hoa ngơ ngác, Vương Mãnh thiếu chút nữa cắn lưỡi của mình.

- "Lần sau lại nói bậy, ta gõ nát đầu của ngươi." Chu Ngân Tuyêt nhàn nhạt nói.

Vương Mãnh liền ngoan ngoãn gật đầu, nói:"A, a, ta hiểu rồi, vừa rồi không biết là Chu sư tỷ, nên có lỡ đắc tội."

Vương Mãnh tuy mãnh liệt, nhưng hắn cũng không thể nào trêu vào yêu nghiệt được, người ta đạo hạnh đã lên đến Tông Chủ, chỉ một ngón tay thôi, nàng cũng đủ giết hắn! Hắn không muốn trở thành Trịnh Long Tinh thứ hai, bị Chu Ngân Tuyết tát một phát bay ra khỏi Vãn Vân Tông!

- "Sư phụ ta cũng muốn ra ngoài xem, muốn tìm một, hai kiện đồ vật giúp người vượt ải." Yến Thập Tam vì sư phụ mà kiếm cớ, nói:"Nàng cùng chúng ta đi đến Yến Đô Cổ Thành."

- "Vâng, hết thảy đều được, Chu sư tỷ như thiên lôi, sai đâu thì bọn đệ đánh đó!" Vương Mãnh dám nói không sao? Hắn không muốn đắc tội một yêu nghiệt, cho nên, hắn rất thức thời, đứng sau Yến Thập Tam, cho dù trời có sập xuống, thì cũng có Yến Thập Tam chống.

Tả Hoa là một người thành thật, thế nên không dám nói gì.

Cuối cùng, mọi người cùng nhau đi, Chu Ngân Tuyết không muốn bại lộ thân phận của mình trước mặt người khác, thế nên Yến Thập Tam dùng "Ngư Ngao Thái Hư" chở mọi người đến Yến Đô Cổ Thành.

Yến Đô Cổ Thành, là một cổ thành của Triều Tịch Thánh Địa, là cổ thành lớn nhất trong ranh giới của Vãn Vân Tông, có lịch sử hơn 10 vạn năm, có thể nói, so với Vãn Vân Tông, nó còn lâu đời hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!