Trên không Yến Thập Tam thấy được một cảnh tượng đầy kinh khủng, tại trên đỉnh cốt sơn có một cặp huyết nhãn to lớn gấp 5 lần một tảng đá lớn, đôi huyết nhãn nằm trên đống xương đầu cự thú, so với đôi huyết nhãn thì chúng khẳng định chúng không phải là của cùng một người.
Đầu huyết nhãn này là một cái xương sọ, vậy mà cơ thịt vẫn có thể sinh trưởng được! Từng đầu cơ thịt so cánh tay còn lớn hơn mấy lần, giống từng đầu mạch máu đâm vào chỗ sâu của ngọn núi hài cốt này, tựa hồ, toàn bộ cốt sơn này chính là từ cái này được từng đầu cơ thịt chống đỡ lấy, mà một cặp huyết nhãn to lớn kia chính là linh hồn của tòa cốt sơn!
Đôi huyết nhãn này trông như đến từ một con ác ma vậy, trông cực kì kinh khủng, cánh tay của nó không biết là dùng xương quái thú gì lắp thành.
-
"Hắc, hắc, hắc, mặc dù khí huyết có chút bạc nhược, chả đủ ta nhét kẽ răng, nhưng có còn hơn không!" Đôi Huyết Nhãn lộ tia tàn ác, bộ quai hàm của xương cự thú trên dưới đóng mở, phát ra âm thanh đầy khó nghe.
Âm thanh phát ra dọa cho Yến Thập Tam hồn phi phách tán, lần này hắn gặp được là một con tà vật, pha này hắn chết là cái chắc.
-
"Nghiệt súc, cút ngay cho ta!"
Một tiếng quát chói tai, thiên điện chấn động, vang vọng khắp cửu thiên, Phanh một tiếng, móng vuốt đang nắm lấy Yến Thập Tam ngay lập tức bị chấn nát.
Không còn điểm tựa, Yến Thập Tam từ trên không trung rơi xuống, nhưng trước khi Yến Thập Tam bị ngã tan xương nát thịt thì một bóng người đỡ lấy cậu.
-
"Lại là tên khốn nhà ngươi, tới mà nhận lấy cái chết!" Nhìn thấy miếng ăn đã ngay trước miệng lại bị cướp đi, đôi huyết nhãn trở nên vô cùng phẫn nộ, nó hét lớn một tiếng, lập tức một bộ móng vuốt bạch cốt xuất hiện, xé rách hư không và xông thẳng vào bóng người đỡ lấy Yến Thập Tam.
- Phá! Bóng người đang giữ lấy Yến Thập Tam. Với mái tóc đen bay phấp phới, như một vị chiến thần, chỉ một quyền đã khiến cho hư không dao động, sơn hà vỡ vụn, chỉ nghe thấy Oanh một tiếng, móng vuốt bạch cốt đang chộp tới lập tức bị vỡ nát.
- Dịch Tam thúc!
Hoàn tỉnh lại, Yến Thập Tam nhìn thấy rõ dung mạo người cứu mình thì không khỏi giật mình, vừa mừng vừa có chút sợ hãi.
Dịch Tam thúc này không ai khác chính là Dịch Tam thúc ở dưới chân núi yến trang. Số lần Yến Thập Tam gặp qua Dịch Tam thúc có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng bộ mặt gầy gò khô khốc ấy hắn không tài nào nhầm được.
Trước đây, Yến Thập Tam nghĩ là Dịch Tam thúc là một người cực khổ được nghĩa phụ hắn thu lưu. Hắn lúc đó có nằm mộng cũng không ngờ tới vị Tam thúc này lại là một vị nghịch thiên cường giả.
Dịch Tam thúc không hề chú ý đến Yến Thập Tam, sau khi tung một quyền ngăn chặn móng vuốt bạch cốt liền không ham chiến, mà thân thể nhanh chóng lóe lên, ôm theo Yến Thập Tam, trong nháy mắt đã ở ngoài ngàn dặm.
-
"Tên khốn nhà ngươi cứ đợi đấy, lần sau ráng mà tránh gặp bản tọa, nếu không thì đừng trách bản tọa hút sạch khí huyết của nhà ngươi!"
Cặp huyết nhãn tà ác tựa hồ không thể rời khỏi cốt sơn, nên chỉ có thể nộ khí trùng thiên, quét sạch khuôn viên vạn dặm, thanh âm điên cuồng liền coi như đứng ở ngoài vạn dặm cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng, có thể thấy được huyết nhãn tà ác cường đại cỡ nào.
Dịch Tam thúc ôm theo Yến Thập Tam phóng nhanh ngàn dặm, hắn không có sử dụng thứ gì như bảo vật phi hành, chỉ đơn giản là lăng không mà tốc độ đã nhanh đến dọa người, chỉ trong chớp mắt, liền đã thoát ly phạm vi cốt sơn.
Hai, ba năm qua, Yến Thập Tam vì tìm kiếm nghĩa phụ, có thể nói là hành tẩu mấy chục vạn dặm, nhưng mà lộ trình mất hai ba năm của Yến Thập Tam, so với Dịch Tam thúc, chẳng qua là mấy khắc đồng hồ mà thôi.
-
"Tam thúc, người biết nghĩa phụ của ta hạ lạc ở đâu sao?" Bị ôm bay theo, Yến Thập Tam vội vàng hỏi!
Trên khuôn mặt gầy gò của Dịch Tam thúc không có biểu lộ bất cứ cái gì, cứ y nguyên như vậy mà ôm theo Yến Thập Tam bay đi.
Yến Thập Tam thấy Dịch Tam thúc không hồi đáp, không còn cách nào đành phải ngậm miệng lại, bởi hắn đã gặp qua không ít người có tính tình cổ quái, nếu như bọn họ đã không muốn nói, thì liền xem như ngươi có nói toạc mồm ra, người ta cũng sẽ không thốt lấy một tiếng.
Khi gặp dạng người kiểu như vậy, thì lựa chọn sáng suốt nhất là im lặng, chờ đến thời điểm hắn muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ngươi.
Bất quá, trong lòng của Yến Thập Tam có rất nhiều nghi vấn, Dịch Tam thúc, một cường giả nghịch thiên như vậy, tại sao thúc ấy lại ở tại Yến Trang, thúc ấy và nghĩa phụ làm sao mà quen biết được? Thúc ấy tại sao lại vào Mai Cốt Lĩnh? Và vì mục đích gì?
Trực giác nói cho Yến Thập Tam biết, nghĩa phụ của hắn không đơn giản như hắn nghĩ, nhưng dù hắn đối với quá khứ của nghĩa phụ không biết gì nhiều, nhưng những kí ức về người chiếu cố cho hắn từng li từng tí khi hắn bị thụ thương mà không thể cử động là thật, và cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến ân tình mà nghĩa phụ dành cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!