Chương 46: Bảo tàng xuất thế

~ Người dịch: RaiT ~

Thông tin về di tích được truyền đi, lập tức khiến cả đông cương trở nên sôi trào.

Những tiểu môn phái, chỉ có thể đứng ngoài xem náo nhiệt, đối mặt với đại môn phái như Vãn Vân Tông, họ còn chưa có tư cách nói chi đánh chủ ý vào bảo tàng trong di tích.

Nhưng những cổ tông bí phái ở đông cương thì khác, giống như Thánh Môn Hoàng Đình bọn hắn không có cố kị như những tiểu môn phái, bất kì một cổ tông bí phái nào thực lực so với Vãn Vân Tông cũng không yếu hơn.

Huống chi, hiện tại Triều Tịch Thánh Địa cũng chưa chắc có thể cùng một lòng với Vãn Vân Tông, bảo tàng khiến người khác không khỏi thèm thuồng thì từ huynh đệ cũng có thể trở mặt thành thù, chớ nói chi là Vãn Vân Tông cùng Triều Tịch Thánh Địa có đấu tranh ngầm.

Lúc này đây, tại bên ngoài Vãn Vân Tông, các tu sĩ tập trung càng ngày càng nhiều, và các môn phái tập trung cũng ồn ào không kém.

Có đại môn phái đưa ra thông tin rằng Đại Vũ Môn chính là xây dựng vào thời Thái Cổ, có thể nói tại thời điểm đó Đại Vũ Môn chính là tổ tiên của nhân tộc, nếu đã là đồ vật của tổ tiên thì các môn phái nhân tộc đều có phần.

Cũng có thế gia tuyên bố rằng, di tích Đại Vũ Môn, chính là vật vô chủ, dựa vào cái gì Vãn Vân Tông đem độc chiếm. Nếu đã là vật vô chủ thì người nào cũng có phần.

Thậm chí có đại môn phái còn khinh người hơn nói rằng bảo vật là do cường giả nắm, chỉ có môn phái cường đại nhất mới có đủ tư cách có được di tích Đại Vũ Môn, Vãn Vân Tông chẳng qua là chi nhánh của Triều Tịch Thánh Địa mà thôi, có tài đức gì mà độc chiếm di tích.

Dạng thuyết pháp nào cũng có, nhưng chung quy cũng quy về một chuyện, đó chính là muốn được chia một chén canh, tất cả mọi người trở nên khó mà bình tĩnh được khi Vãn Vân Tông độc chiếm di tích Đại Vũ Môn.

Mặc dù trên miệng nói là như thế, nhưng tạm thời còn chưa có môn phái nào lỗ mãng tiến đánh Vãn Vân Tông, mặc dù Vãn Vân Tông là phân nhánh của Triều Tịch Thánh Địa, nhưng thực lực của Vãn Vân Tông thực lực không thể nào xem thường được.

Năm đó Vãn Vân Song Thánh tung hoành thiên hạ, đặc biệt là Tôn Vô Địch, càng là kinh người, phóng nhãn cả thiên hạ, khó có địch thủ. Mặc dù nói, Vãn Vân Song Thánh đã không còn, nhưng uy danh của họ tại Vãn Vân Tông vẫn còn đó.

Nói tới Tôn Vô Địch, thì khắp đông cương ai ai cũng biết. Vào năm đó, khi Khẩn Na La Đạo Tổ mở ra vô thượng đại đạo, khắp nơi trong thiên hạ đều đến kiến bái Khẩn Na La Đạo Tổ!

Khẩn Na La Đạo Tổ, cũng không phải là một nhân tộc, mà hắn xuất thân từ Thú Tộc, thành tựu vô thượng đại đạo. Mặc dù Khẩn Na La Đạo Tổ là tồn tại vô thượng, không có thành kiến về chủng tộc gì, nhưng tại Bắc Thiên Thú Tộc chính là bởi vì có Khẩn Na La Đạo Tổ mở ra vô thượng đại đạo, cho nên không ít thú tộc trong Bắc Thiên Thú Tộc không khỏi vì đó trở nên ương ngạnh.

Bất quá dù có là như vậy những thú tộc đó cũng có người khiến họ e ngại, chẳng hạn như Tôn Vô Địch của Vãn Vân Tông. Nghe đồn, năm đó Tôn Vô Địch quật khởi sau khi Khẩn Na La Đạo Tổ mở vô thượng đại đạo.

Khi đó, Khẩn Na La Đạo Tổ đã trở thành Đạo Tổ, đạo uy của hắn trấn áp cả thiên hạ, khiến cho những người sau đó rất khó trở thành Đạo Tổ.

Nhưng, dù cho vào thời điểm đó đạo uy của Khẩn Na La Đạo Tổ trấn áp cả thiên hạ, thì Tôn Vô Địch vẫn rất cường hoành. Nghe đồn Tôn Vô Địch đã từng tiến vào Bắc Thiên, lúc đó bị các đại phái Bắc Thiên đuổi giết, nhưng Tôn Vô Địch ở đó vẫn có thể hoành hành mà không ngán bất cứ ai.

Nghe đồn, cuối cùng Tôn Vô Địch thậm chí còn được Khẩn Na La Đạo Tổ truyền đạo, truyền cho tiên kỹ.

Mặc dù nói, Khẩn Na La Đạo Tổ sau khi tọa hóa, đạo kiếp trấn áp vạn năm, tuy Tôn Vô Địch không còn xuất hiện tại Vãn Vân Tông.

Bất quá, người có tên, cây có bóng, năm đó Tôn Vô Địch quá nghịch thiên, cho nên hôm nay dù cho Vãn Vân Tông không còn được như năm đó, nhưng cũng không khiến các đại phái vì thế mà tỏ ra khinh thường.

Bị nhiều cổ tông bí phái, Thánh Môn Hoàng Đình nhìn chằm chằm, Vãn Vân Tông trên dưới đều có dấu hiệu lo lắng bất an. Dù sao, hiện tại việc các môn phái tới thăm dò di tích thật sự quá nhiều, nếu như chỉ có một hai môn phái thì Vãn Vân Tông cũng không bị dọa lớn đến như vậy.

Thân là tông chủ Vãn Vân Tông Lục Vô Ông đối mặt với tình huống như vậy, càng nghĩ, hắn cuối cùng cũng cắn răng một cái, đi gặp một người."Vô Ông nha, ngươi tu luyện lâu như vậy, nhưng cảnh giới vẫn không có chút tiến triển a." Tại một chỗ nào đó trong Vãn Vân Tông, một lão nhân bình tĩnh nói.

Tại Vãn Vân Tông, chỉ sợ không ai có thể gọi Lục Vô Ông là Vô Ông, dù ba đại nguyên lão ở trước mặt người ngoài cũng không kêu hắn như thế.

Lục Vô Ông cười chua xót một chút, nói ra:

"Tình huống của ta, sư tổ cũng không phải không biết, năm đó vì cưỡng ép tiếp cấp khiến đạo hạnh hao tổn, khó mà bù đắp, chỉ sợ cả đời này chỉ dừng bước tại đây.""Đáng tiếc, không có lão cốt đầu kia, nếu không tình huống của ngươi, hắn chỉ cần lấy ra chút thủ thủ đoạn liền có thể chữa trị cho ngươi."

Lão nhân cười cười, nói."Lão nhân gia, không biết ông ấy đã đi nơi nào vậy?" Lục Vô Ông không khỏi tò mò hỏi.

Lão nhân than nhẹ một tiếng, lắc đầu, nói ra:

"Ta cũng không rõ lắm, năm đó hắn một tiếng không nói liền chạy đi. Bất quá, hắn còn chưa có chết, thủ đoạn kéo dài tuổi thọ của hắn không tầm thường đâu, ta còn chưa có sao thì hắn khẳng định là còn sống và có khi đag nhảy nhót ở đâu ấy chứ.""Ta vốn không muốn quấy rầy sư tổ tĩnh tâm. Chỉ là lần này có chuyện không thể coi thường được, cho nên muốn mời sư tổ rời núi." Lục Vô Ông do dự một chút, nói.

Lão nhân tựa hồ đã sớm ngờ tới, nói ra:

"Là về chuyện di tích đúng không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!