~ Người dịch: A4L ~"Bảy lần hứng chịu lôi kiếp, cành non thì được 15 vạn năm, cái, cái, cái này là bảo vật từ trên trời rơi xuống sao?"
Có một lão nhân tóc trắng như tuyết đi ra, vừa thấy Kim Dực Tử, hoảng sợ, kích động nói."Diệp lão chính là Luyện Đan Đại Sư, nhãn lực so với chúng ta cao hơn nhiều, nếu như Diệp lão đã khẳng định như thế, thì Kim Dực Tử kia hẳn là đã trải qua bảy lần lôi kiếp và cành non đã đạt được 15 vạn năm rồi." Lục Vô Ông nói.
Hai lão nhân này chính là hai đại nguyên lão còn lại trong Vãn Vân Tông, được xưng là Diệp lão và Lý lão. Diệp lão chính là một vị Luyện Đan Đại Sư, có lai lịch rất lớn, là một trong những đệ tử của Vãn Vân Song Thánh Chu Quảng Vân!
Lý lão thì lại là sư phụ của Chu Ngân Tuyết, đạo hạnh được cho là cao nhất trong Vãn Vân Tông. "Dược Tổ như thế, đến cả sư bá năm đó cũng không có được thì các ngươi làm sao có được. Chẳng lẽ các ngươi là từ trong di tích mà đào được sao?" Mặc dù Lý lão là một đại nhân vật nhưng cũng không khỏi giật mình."Là do tiểu tử này cống hiến lên."
Lục Vô Ông chỉ vào Yến Thập Tam nói.
Lúc này, Diệp lão và Lý lão không khỏi nhìn qua Yến Thập Tam, đối mặt với hai vị nguyên lão, Yến Thập Tam rất bình tĩnh nói:
"Đệ tử bái kiến hai vị sư tổ.""Tiểu tử, Dược Tổ này chính là vật vô giá, người từ chỗ nào mà có được nó?" Diệp lão nhất thời kích động nói, dù sao thì hắn cũng là Luyện Đan Đại Sư thế nên hắn biết rõ thứ này quý giá cỡ nào.
Yến Thập Tam cười nói:"
Đệ tử đi theo tông chủ vào di tích, trong lúc bị lạc trong sương mù thì thấy được gốc Dược Tổ này, thuận tay đào nó lên.
Vào thời điểm đệ tử ở tại Linh Dược Phong, có nghe qua Vãn Vân Tông chúng ta có một mảnh dược điền do Thủy Tổ để lại, bên trong dược điền đều là các dược bảo, thậm chí là bảo dược lưu truyền cũng có, cho nên đệ tử mới đem Dược Tổ này cống hiến cho tông môn, gieo trồng vào trong dược điền, nhằm có thể truyền thừa lại đời sau thoải mái sử dụng, thậm chí trong tương lai Vãn Vân Tông chúng ta có thể nuôi dưỡng nó lên Dược Vương không chừng.
"Nghe Yến Thập Tam nói như thế, tất cả mọi người ở đây đều không hề nghi ngờ gì cả, bởi vì gốc Dược Tổ này rể nó vẫn còn dính bùn đất, chứng minh nó chỉ vừa mới đào lên cách đây không lâu thôi. -"Tốt, tốt, tốt lắm, tiểu tử ngươi, đúng là phúc tinh của Vãn Vân Tông chúng ta mà, sư tôn đã tìm lâu đến như vậy mà còn không tìm thấy được một gốc Dược Tổ, không ngờ tên tiểu tử ngươi lại thuận tay mà đào được một cây Dược Tổ như vậy!
Dược điền tổ truyền Vãn Vân Tông chúng ta có được một cây Dược Tổ đúng là cực kì tốt!
"Diệp lão hưng phấn cười ha hả nói:"
Dược Tổ được trổng trong dược điền chúng ta chắc chắn sẽ phát triển tốt hơn, nói không chừng chúng ta có thể luyện ra được một lò cực phẩm Bồi Nguyên Đan!-Diệp lão, Lý lão, tiểu tử này mở miệng muốn một phần Vãn Vân Chân Huyết, đây cũng là một phần chân huyết cuối cùng của Vãn Vân Tông chúng ta.
"Lục Vô Ông cười cười nói. -"Cho, một cây Dược Tổ đổi lấy một phần Vãn Vân Chân Huyết, lời chán!Diệp lão nói. -Đúng thế, công lao như thế này đủ đổi lấy một phần Vãn Vân Chân Huyết!
"Lý lão vuốt râu nói:"Dược Tổ, chính là một bảo vật vô giá, chỉ có thể tùy vào duyên phận chứ không thể cầu được, tất cả thiên hạ trong môn phái đều thèm chảy nước miếng, việc này, không thể truyền ra bên ngoài.-Chuyện này ta hiểu.
"Lục Vô Ông trầm giọng nói:"Chuyện về Dược Tổ, ngoài những người có mặt tại đây ra, thì không ai được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không, bất luận địa vị thế nào, đều giết không tha!"
Sắc mặt Lục Vô Ông âm trầm, đây không phải là chuyện đùa, thái độ của hắn đã nói lên tất cả, đây chính là cơ mật tối cao của Vãn Vân Tông!
Trong lòng Mẫn Ưng tức giận muốn thổ huyết, hắn không ngờ lại để cho Yến Thập Tam lập được công lao lớn, về sau nếu muốn chén ép Yến Thập Tam cũng khó khăn hơn, bởi vì hiện tại ba vị đại nguyên lão đều làm chỗ dựa cho hắn!
Dương Bảo Sinh cực kì đố kị, Vãn Vân Chân Huyết, đây là thứ vô cùng quý giá, nếu như hắn có được một vật như thế, thì đạo hạnh của hắn chắc chắn sẽ được gia tăng, có thể thoải mái tu luyện các loại công pháp vô thượng của Vãn Vân Tông.
Một thứ quý giá như thế, ngay cả đệ tử như Chu Ngân Tuyết còn không có được, thế mà một tên dược đồ như hắn lại có!
Chu Ngân Tuyết nhín qua Yến Thập Tam, nhất thời, nàng không nhìn thấu được Yến Thập Tam. Năm đó, Yến Thập Tam bái nhập vào Vãn Vân Tông, nàng đã phá lệ để nhận hắn vào là vì cảm nhận được huyết lực cực kì nhiều của hắn chứ không hề có suy nghĩ gì nhiều cả.
Thế nhưng hiện tại thì lại khác, Yến Thập Tam đã vượt qua ngoài dự đoán của nàng, Yến Thập Tam cứ như một ma pháp sư vậy, mỗi lần mỗi biến hóa, khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu. Vào lúc này, Chu Ngân Tuyết cảm thấy Yến Thập Tam như một đoàn sương mù, không thể nào nhìn thấu được.
Ngày hôm sau, Vãn Vân Tông phát hạ thông báo, Cổ Tâm Minh, đường chủ Sự Vụ Đường Hà Vân nhất mạch có mưu đồ hại đồng môn đệ tử Yến Thập Tam, cuối cùng sự tình bại lộ, bị chính tay Mẫn Ưng giết, đường chủ Sự Vụ Đường hiện tại chính là Thang Nhàn.
Tin tức này sau khi được truyền ra, không ít đệ tử giật mình. Rất nhiều đệ tử tại Hà Vân nhất mạch vừa mừng lại vừa sợ, kinh hãi nhất là Cổ Tâm Minh chính là tâm phúc của Mẫn Ưng, không ngờ lại bị văng sớm như vậy, tại Hà Vân nhất mạch này, quan hệ giữa đường chủ và hương chủ có mối quan hệ rất đặc biệt, càng làm bọn hắn giật mình hơn chính là tất cả mọi chuyện này, đều có liên quan đến một người, đó chính là Yến Thập Tam.
Các đường chủ, hương chủ tại Hà Vân nhất mạch không khỏi giật mình, đầu tiên là Từ Minh, sau đó lại là Cổ Tâm Minh. Quan trọng hơn, Cổ Tâm Minh lại là tâm phúc của Mẫn Ưng, tại Hà Vân nhất mạch này có thể nói hắn một tay che trời, có rất nhiều người muốn vặn ngã hắn, nhưng không một ai thành công cả, thế mà một tên có đạo căn lẫn thiên phú phế như Yến Thập Tam lại trong thời gian ngắn ngủi giết chết cả Từ Minh và Cổ Tâm Minh, hơn nữa lại quang minh chính đại mà giết nữa chứ!
Đương nhiên là đám đệ tử tại Hà Vân nhất mạch kinh ngạc thì ít, nhưng vui mừng thì nhiều. Vào thời điểm Cổ Tâm Minh còn tại vị tại Hà Vân nhất mạch, rất nhiều đệ tử chịu thiệt thồi, thậm chí là đến đường chủ khác cũng bị như thế, chuyện đó cũng không bất ngờ gì mấy, tại Hà Vân nhất mạch, Cổ Tâm Minh một tay che trời, ngang ngược độc đoán, không biết có bao nhiêu đệ tử chán ghét hắn, thậm chí là hận thấu xương, giờ thì hay rồi, Cổ Tâm Minh ngã, bọn hắn đương nhiên là vui mừng, hơn nữa, Thang Nhàn lại là người đảm nhận vị trí đường chủ, làm không ít người vui mừng.
Vào thời điểm Thang Nhàn còn là hương chủ Ngoại Sư Đường, thì hắn đã đã được mọi người biết đến là người hiền lành rồi, không giống như Cổ Tâm Minh, ngang ngược, độc đoán.
Với lại, vào lúc đó, hắn nổi tiếng là người chiếu cố các đệ tử, cho nên vào lúc Thang Nhàn đảm nhận vị trí đường chủ, thì tất cả mọi người đều vui mừng.
Các đường chủ khác tại Hà Vân nhất mạch cũng cảm thấy Thang Nhàn so với Cổ Tâm Minh tốt hơn nhiều, cũng không phải là người hay vắt óc tìm mưu kế chèn ép những đường chủ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!