Mới
~ Người dịch: RaiT ~"Đương nhiên là càng cao cấp càng tốt, nếu như tông chủ có thể ban thưởng cho đệ tử tức nhưỡng cấp Hoàng Chủ Thánh Chủ, vậy thì không thể tốt hơn." Yến Thập Tam cười cười, nói.
Tức nhưỡng cũng phân chia cấp bậc, tức nhưỡng cấp bậc cao hay thấp sẽ quyết định trực tiếp tác dụng của huyết dược. Mặc dù, tâm điền của tu sĩ có trồng huyết dược, nhưng nếu muốn phát huy hết tác dụng của huyết dược, thì phải kích hoạt huyết dược đến tầm nhất định.
Mà kích hoạt huyết dược, không phải bản thân huyết dược mà là quyết định bởi tức nhưỡng. Tức nhưỡng cấp bậc càng cao, thời gian kích hoạt huyết dược càng ngắn, số lần kích hoạt liên tiếp càng nhiều.
Tức nhưỡng cấp bậc cùng tu sĩ cấp bậc tương đồng nhau, từ thấp đến cao, theo thứ tự là: Huyền Môn, Tâm Hải, Linh Trì, Tâm Điền, Thiên Lộ, Mệnh Thổ, Hồn Phủ, Thông Thiên...
Ở mỗi một cấp bậc, thời gian kích hoạt huyết dược đều có sự khác biệt, tức nhưỡng cấp bậc Huyền Môn, thời gian kích hoạt huyết dược là một tháng, tức nhưỡng cấp bậc Tâm Hải thời gian kích hoạt huyết dược là mười ngày, tức nhưỡng cấp bậc Linh Trì thì là tám ngày, tức nhưỡng cấp bậc Tâm Điền là năm ngày, tức nhưỡng cấp bậc Thiên Lộ là ba ngày, tức nhưỡng cấp bậc Mệnh Thổ là một ngày, tức nhưỡng cấp bậc Hồn Phủ là sáu giờ, tức nhưỡng cấp bậc Thông Thiên là ba giờ... Cấp bậc càng cao, thời gian kích hoạt linh dược cách càng ngắn, nghe nói tức nhưỡng cấp bậc Đạo Tổ có thể không hạn chế kích hoạt huyết dược.
Có thể nói rằng, nếu như ngươi có được một gốc huyết dược bổ khí, thì trong thời điểm ngươi cùng địch nhân chiến đấu thời, công lực tổn hao, nếu kích hoạt sử dụng huyết dược, bổ sung lại công lực tổn hao của bản thân, thì lần sau nếu như người muốn kích hoạt lại tiếp phải chờ một khoảng thời gian tương ứng với mỗi cảnh giới của bản thân.
Chính là bởi vì như thế, tức nhưỡng càng cao cấp thì càng trân quý, tức nhưỡng cấp bậc càng cao, thì số lần ngươi có được trợ giúp từ huyết dược càng nhiều, phát huy tác dụng huyết dược càng lớn.
Nghe được Yến Thập Tam mở miệng muốn tức nhưỡng cấp bậc của tông chủ, cũng chính là tức nhưỡng Thông Thiên cấp, Mẫn Ưng liền không khỏi lạnh lùng hừ một cái, yêu cầu như vậy chính là công phu sư tử ngoạm.
Lục Vô Ông nở nụ cười, nói ra: "Tiểu tử, ngươi thật đúng là dám mở miệng, nếu quả như thật để ngươi lấy được tức nhưỡng Thông Thiên, chỉ sợ các trưởng lão ở đây, đều trừng mắt muốn đem da ngươi lột xuống rồi.
Cổ trưởng lão là Thủ tịch trưởng lão, cũng chỉ có hắn là có được tức nhưỡng cấp bậc Thông Thiên mà thôi, còn những trưởng lão khác vẫn chỉ có tức nhưỡng cấp bậc Hồn Phủ mà thôi-Tức nhưỡng là đồ tốt, đương nhiên tiểu tử muốn càng cao cấp càng tốt.
"Yến Thập Tam cũng không sợ hãi, rất bình tĩnh nói. Lục Vô Ông lắc đầu, cười nói ra:"Hảo tiểu tử, di tích không thể coi thường, ngươi mở ra cửa vào, xét công lao mà nói, yêu cầu thứ này cũng không quá phận.
Bất quá, hiện tại bên trong tông môn cũng không có loại tức nhưỡng cấp bậc này, nếu như có thì đã sớm cho trưởng lão rồi, chứ cũng đâu có đợi đến phiên ngươi.
Như vậy đi, trong tay của ta có một bình tức nhưỡng Tâm Điền, ta thay ngươi làm chủ, ngày khác sẽ lại ban thưởng cho ngươi tức nhưỡng cấp bậc Hồn Phủ. Giờ ngươi tạm lấy tức nhưỡng này đem nâng cao đạo hạnh của bản thân trước. Về sau nếu có Hồn Phủ thì lúc đó thay thế cũng không muộn.
"Nói xong, Lục Vô Ông ném cho Yến Thập Tam một cái bình nhỏ. Yến Thập Tam nhận lấy, nhìn cũng chưa từng nhìn, thu lại. -"Điều kiện thứ nhất của ngươi đã xong, mặc dù tạm thời không thể thỏa mãn ngươi, nói một chút ngươi điều kiện thứ hai của ngươi đi, nói không chừng có thể đền bù cho ngươi.
"Tựa hồ, Lục Vô Ông là càng ngày càng thích tên đệ tử kỳ quái này. -"Đệ tử tại Tàng Kinh Các có đọc qua lịch sử Vãn Vân Tông của chúng ta, trong đó có một quyển sách bên trong có ghi chép, năm đó Thủy tổ Vãn Vân Tông chúng ta tại mảnh di tích này xây nên Vãn Vân Tông, thời điểm đó thủy tổ tại nơi này có đào lên được một tấm bia đá cùng một cái cổ hộp.
Không biết phải có chuyện này không ạ?
"Yến Thập Tam nói. Lục Vô Ông cùng các trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng, Lục Vô Ông gật đầu nói ra:"Không sai, Thủy tổ đích thật là đào ra một tấm bia đá cùng một cái cổ hộp.-Đệ tử muốn món đồ thứ hai, chính là cái cổ hộp.
"Yến Thập Tam chầm chậm nói. -"Làm càn!
"Mẫn Ưng là người thứ nhất ngồi không yên, quát lên nói:"Cổ hộp chính là bảo vật Vãn Vân Tông chúng ta, không phải đồ vật ngươi có thể đạt được.
"Yến Thập Tam nhìn Mẫn Ưng một chút, rồi bình tĩnh nói ra:"Mẫn trưởng lão, mọi việc đều có thể giảng một chữ lý. Trước đó, tông chủ cùng các trưởng lão lúc đó đều ở chung, ta có nói qua rằng, nếu ta mở ra cổ văn cấm chế, điều kiện ta đặt ra, tông chủ cùng các vị trưởng lão đều đồng ý.
Điều kiện mặc ta ra, có đáp ứng hay không là sự tình của tông môn. Mẫn trưởng lão ngươi cũng có thể lập một công lao như thế rồi có thể ra điều kiện như vậy thôi.-Ngươi ——
"Mẫn Ưng bị Yến Thập Tam nói như vậy tức đến xanh mét cả mặt mày. -"Hảo tiểu tử, ngươi vì sao muốn cái đồ vật này?
"Lục Vô Ông hứng thú nói ra:"Ngươi có thể cầu bí kíp, cũng có thể cầu bảo binh, thậm chí có thể cầu Cự Linh Đan cao cấp, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn cái đồ vật này."
Đừng nói là Lục Vô Ông, các trưởng lão khác cũng kỳ quái, yêu cầu thứ nhất của Yến Thập Tam bọn hắn còn có thể hiểu, nhưng yêu cầu thứ hai bọn hắn thật nghĩ không ra.
Như đổi lại đệ tử khác, hoặc là tranh công pháp, hoặc là muốn Cự Linh Đan, lại hoặc là bảo binh, tuyệt đối sẽ không muốn đồ vật này.
-"Ta là tại bên trong Tàng Kinh Các, đã lật khắp tất cả sách, tất cả ghi chép liên quan tới Vãn Vân Tông, từ lúc Thủy tổ đào được cái cổ hộp này, đến bây giờ, chưa hề có người mở ra được cái cổ hộp này.
Từ những cuốn sách xem qua thì cổ hộp này từ lúc ở Vãn Vân Tông đến nay, không chỉ là không có người mở ra, cũng không có người nào biết bên trong có vật gì! Nói một câu mạo phạm thì nó đặt ở Vãn Vân Tông, chẳng qua là một kiện đồ phế vật mà thôi.Yến Thập Tam nói. -Nếu là một kiện phế vật, vậy ngươi tại sao muốn món này?
"Một vị trưởng lão nói. Yến Thập Tam cười cười, nói ra:"Mọi người đều biết, ta là đạo căn, thiên phú song phế, nhưng ta cũng không cho rằng như vậy. Mặc dù mệnh hồn của ta cùng huyết thống đều rất rác rưởi, nhưng, ta xưa nay không coi mình là một gã xuẩn tài.
Nói thẳng ra thì mệnh hồn là trời sinh, huyết thống là di truyền. Nhưng, trí tuệ, lại là do bản thân mà thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!