~ Người dịch: A4L ~"Lúc đầu ta đã nói rồi, nếu chúng ta diễn, thì sẽ không được chân thực cho lắm, rất dễ bị người khác phát hiện ra." Yến Thập Tam cười cười, nhìn Thang Nhàn nói:
"Thang hương chủ, không phải ta đã nói rồi sao? Cứ cho là vị trí đó đã đủ rồi đi, thì cũng sẽ có một người đi ra, giờ thì ngươi nhìn xem, chẳng phải Hà Vân nhất mạch hiện tại đang dư một chỗ đường chủ sao? Ta đã nói rồi, ta bảo trống thì nó nhất định sẽ trống."
Thang Nhàn lúc này mới hiểu được những gì mà Yến Thập Tam đã nói trước đó, nghe xong, chính bản thân hắn cũng không khỏi hít một hơi lạnh. Lúc ấy, hắn cứ cho là Yến Thập Tam nói đùa, thật không ngờ, chỉ trông vài ngày, mà hắn đã tiễn một vị đường chủ đi.
Chuyện này không khỏi để cho Thang Nhàn cảm thấy phát lạnh, Yến Thập Tam chả qua chỉ là một tên dược đồ, nhưng lại có thể đi bày kế, hãm hại Cổ Tâm Minh, còn chưa nói tới chỗ dựa của hắn, chính là Mẫn Ưng, cũng bị Yến Thập Tam bẻ gãy.
Điều này, khiến Thang Nhàn cảm giác thấy nếu đối địch cùng với Yến Thập Tam, thì chắc chắn sẽ chết lúc nào cũng không hay biết.
-"Một lát nữa, Thang hương chủ cứ đi theo ta là được, ta nghĩ, ngươi sẽ không có cơ hội được lựa chọn để đi di tích đâu, nhưng nếu như ngươi đi với ta, thì không có ai dám hó hé gì đâu. Đi vào di tích không phải là chuyện nhỏ, nói không chừng sẽ có cơ hội lập công.
Dù sao thì ngươi cũng đã đi theo ta, thế nên người cùng ta đi vào di tích cũng là chuyện bình thường.
"Yến Thập Tam cười nói. -"Ta hiểu rồi."
Lúc này, Yến Thập Tam có nói gì thì Thang Nhàn cũng nghe theo, chỉ trong một thời gian ngắn, mà Yến Thập Tam đã khiến cho hắn kinh hỉ nhiều lần, vào lúc này đây, hắn hoàn toàn tin tưởng vào Yến Thập Tam.
Một lúc sau, Lục Vô Ông cùng bảy vị trưởng lão đã triệu tập đủ nhân thủ cần tiến vào di tích, ngoại trừ Triệu lão ra, thì tông chủ cùng bảy vị trưởng lão đều ở bên ngoài, Chu Ngân Tuyết cũng không ngoại lệ.
Ngoài bảy vị trưởng lão ra, còn có hộ pháp nữa, đây tất cả đều là tinh nhuệ của Vãn Vân Tông. Người mà Mẫn Ưng dẫn theo chính là Dương Bảo Sinh, hắn chính là đệ tử thân truyền của Mẫn Ưng, là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, giờ tiến vào di tích, thì hắn đương nhiên phải dẫn theo đệ tử thân truyền của mình tới.
Cổ Tâm Minh cũng có mặt ở đây, hắn đứng phía sau cùng, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt cay độc nhìn Yến Thập Tam. Cổ Tâm Minh là do một tay Mẫn Ưng nâng lên, trở thành tâm phúc của hắn, đương nhiên hắn không dễ dàng gì để Cổ Tâm Minh rớt đài.
Vào lúc này tiến vào di tích, đương nhiên Mẫn Ưng sẽ dẫn hắn theo để lập công chuộc tội, trở lại địa vị đường chủ Sự Vụ Đường."Dù sao thì Cổ Tâm Minh cũng là tâm phúc của Mẫn trưởng lão, muốn thực sự đẩy ngã hắn, chỉ sợ không dễ dàng. Chỉ cần Mẫn Ưng không rớt đài, thì rất khó để hạ được hắn."
Mặc dù Cổ Tâm Minh mang trên mình tội danh, nhưng hắn vẫn được tiến vào di tích, như thế là đủ biết Mẫn Ưng coi trọng hắn thế nào rồi. Thang Nhàn không khỏi lo lắng cho Yến Thập Tam, thấp giọng, nói với Yến Thập Tam:
"Hắn đối với ngươi vô cùng oán hận, cẩn thận một chút."
Yến Thập Tam cười cười nói:
"Ta chỉ sợ là hắn không oán hận ta thôi, chứ hắn mà dám ra tay với ta, thì hắn chắc chắn sẽ chết với ta, ai cũng không cứu được hắn." Lời này Yến Thập Tam tuy nhẹ nhàng, nhưng để lại hàn khí khiến người nghe không khỏi lạnh run người.
Thang Nhàn không khỏi hít một hơi thật sâu, mặc dù hắn không biết Yến Thập Tam có thủ đoạn gì, nhưng nhìn thủ đoạn mà hắn ra tay với Cổ Tâm Minh thì hắn đã biết, Cổ Tâm Minh đã bị Yến Thập Tam để mắt, không tiêu diệt được Cổ Tâm Minh, chỉ sợ Yến Thập Tam sẽ không dừng tay."Được, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ cả, lên đường thôi." Cuối cùng, Lục Vô Ông cũng phân phó nói.
Lối vào di tích cách Vãn Vân Sơn rất gần, đội ngũ xuất chinh được Lục Vô Ông dẫn đầu, hắn không cần dùng bảo vật phi hành mà đạp không mà đi, một bước là mười trượng, cứ hướng tới cửa di tích mà đi.
Nhìn thấy Lục Vô Ông không sử dụng bảo vật phi hành, các trưởng lão cùng hộ pháp cũng không dùng luôn, tất cả đều đạp không mà đi.
Yến Thập Tam không đạp không mà đi, hắn sử dụng Ngư Ngao Thái Hư, đem Thang Nhàn bỏ vào trong bảo vật, nhàn nhã mà bay theo sát Lục Vô Ông.
Bảo vật phi hành của Yến Thập Tam thuộc đẳng cấp Thiên Tôn, mỗi khi hắn sử dụng Ngư Ngao Thái Hư, thì đều có một đại đạo văn phủ xuống, đại đạo pháp tắc lưu chuyển, tràn ngập khí tức, một bảo vật cực phẩm như thế, đừng nói là hộ pháp, mà ngay đến cả trưởng lão cũng động tâm nữa là, bất quá, không ai dám đánh chủ ý bảo vật phi hành của Yến Thập Tam mà thôi.
Lối vào của di tích cách 10 dặm Vãn Vân Sơn, chỗ đó vốn là một ngọn núi nhỏ, nhưng hiện tại đã biến mất rồi, chỉ lộ ra một cái bàn còn to hơn giếng cổ.
Thứ bên trong giếng cổ không phải là nước giếng thanh tịnh, mà là một mảnh đạo văn dài, hẹp, xen kẽ vào các đạo văn chính là những dòng nước chảy, mà bên trong dòng nước chảy này là vô số cổ văn chìm nổi không rõ.
Những cổ văn chìm nổi không rõ này cứ như những ngôi sao trên trời, huyền ảo không thôi!"Được rồi, những lời hùng hổ của ngươi lúc nãy, ngàn vạn lần đừng làm mọi người thất vọng." Đứng bên cạnh cổ giếng, Lục Vô Ông nói với Yến Thập Tam.
Yến Thập Tam nở nụ cười nói:
"Chuyện này tông chủ cứ yên tâm, nếu Yến Thập Tam ta không mở được, thì trên thiên hạ này, không ai có thể mở được!"
-Khẩu khí thật lớn!
Mẫn Ưng lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, mà Yến Thập Tam thì cũng không để ý Mẫn Ưng lắm, hắn đi vòng quanh cổ giếng, làm bộ dạng cẩn thận nghiên cứu.
Trên thực tế thì Yến Thập Tam chả qua là giả vờ mà thôi, kiếp trước hắn đã từng mở qua cổ giếng này rồi, cách giải cấm chế này, hắn nắm rõ như lòng bàn tay, hắn chẳng qua là giả vờ giả vịt để người khác không nghi ngờ hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!