Chương 13: Diệt Điền Phủ

Điền Quy Nông tan nát cỗi lòng, Điền phủ xong rồi, tất cả những đệ tử tinh hoa, 3 vị trưởng lão, toàn bộ đều chết trong nháy mắt.

Thế giới tu sĩ là thế, rất tàn khóc, tất cả đều do đạo hạnh quyết định tất cả, khác biệt quá lớn, khó mà có thể chống trả lại được.

Yến Thập Tam đã đạt tới cảnh giới Linh Trì Cảnh Hóa Tuyền, với Điền phủ mà nói, thì chả khác nào phải đối đầu với một cự long, đối đầu với địch nhân như thế, không đem tới họa diệt môn cũng uổng.

Toàn bộ Điền phủ, trên trăm đệ tử, nhưng cũng chỉ có 3 trưởng lão và Điền Quy Nông là đạt tới Tâm Hải Cảnh mà thôi. Trong 4 người thì Điền Quy Nông cũng chỉ hơn 3 người khác một tí, vì hắn đã đạt tới Tâm Hải Cảnh Định Hải mà thôi, còn Yến Thập Tam thì đã đạt tới Linh Trì Cảnh Hóa Tuyền, đưa ra đánh nhau thì khác thì kiến chọi với voi, chênh lệch quá xa, còn chưa nói tới chuyện Yến Thập Tam tu luyện Trọng Tượng Cổ Bí và Lôi Xà Cổ Bí nữa."Tiểu súc sinh, lòng dạ độc ác, táng tận lương tâm, không thể để ngươi sống nữa!" Toàn thân Điền Quy Nông run lên, không biết là vì tức giận hay là đau lòng nữa! Hai mắt hắn trừng lên, nhìn rất dữ tợn. Chỉ trong thời gian ngắn mà toàn bộ Điền phủ chỉ còn lại một mình hắn.

Toàn thân Yến Thập Tam toàn là máu nhưng tất cả đều là máu của địch nhân cả, hắn chậm rãi bước tới, lạnh lùng nói:

"Âm mưu xâm chiếm Yến Trang ta, sát hại tính mạng ta, tất cả đều là do ngươi cả, Điền phủ hôm nay bị diệt môn, cũng đều là do ngươi. Vào thời điểm mà ngươi tính kế thâu tóm Yến Trang, sát hại ta, ngươi có từng nghĩ tới lương tâm không? Cái này chả qua, là ta ăn miếng trả miếng thôi!""Tiểu súc sinh, ta muốn đem ngươi phanh thây ngàn mảnh!" Điền Quy Nông rống to một tiếng, há mồm, phun ra một Bảo Binh, Bảo Binh vừa xuất hiện, ánh sáng tỏa ra mờ mịt.

Mặc dù Điền Quy Nông chỉ là Tâm Hải Cảnh, chưa đủ tư cách để sở hữu giữ Bảo Binh, nhưng ai ngờ lần này hắn lại xuất ra được Bảo Binh, Bảo Binh chính là bảo vật gia truyền của Điền phủ họ.

Thiết Huyền Kiếm, Bảo Binh gia truyền của Điền phủ, thuộc đẳng cấp Linh Trì, do vị tổ tiên Linh Trì kia để lại, theo như tài liệu ghi chép lại về thanh Huyết Thiết Kiếm này, thì nó được ủ dưỡng bằng khí huyết, được rèn bằng công pháp, nặng nghìn cân, tỏa ra ánh sáng mờ mịt.

Điền Quy Nông trong tay cầm Huyết Thiết Kiếm, hai mắt nghiêm lại, toàn bộ cánh tay tỏa ra một vầng sáng mờ mịt, mơ hồ có thể cảm nhận được tiếng sấm, tiếng gió xung quanh.

Bảo Binh gia truyền Thiết Huyền Kiếm kết hợp cùng với tuyệt học tổ truyền Điền phủ bọn họ Bôn Lôi Kiếm Quyết, uy lực thực sự không nhỏ, đây chính là con bài cuối cùng mà Điền Quy Nông lấy ra để đối phó với Yến Thập Tam, hắn dồn hết tất cả tinh lực vào đòn này, nhằm muốn giết bằng được Yến Thập Tam.

-Giết —— Điền Quy Nông quát lên một tiếng, toàn thân khí huyết bộc phát, ra một kiếm uy lực cực kì nhanh, tiếng sấm tiếng gió xung quanh vang lên.

Thiết Huyền Kiếm đâm thẳng vào hư không, vang lên tiếng xượt va nhau giữa không khí, nghe thôi đủ biết nó bén cỡ nào rồi, đúng là Bôn Lôi Kiếm Quyết của Điền phủ có khác.

Bôn Lôi Kiếm Quyết đúng là có thể gia tăng tốc độ người sử dụng, ánh điện phát ra, đâm thẳng tới ngực Yến Thập Tam cực nhanh, tốc độ ra đòn như thế, tuyệt đối là đã vượt qua Tâm Hải Cảnh Định Hải, nếu như đánh cùng cấp, thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Bôn Lôi Kiếm Quyết.

Nhưng, xui là Điền Quy Nông lại gặp trúng phải Yến Thập Tam, so về tốc độ, thì hắn còn kém Yến Thập Tam rất xa, khi Thiết Huyền Kiếm đâm đến xiêm y Yến Thập Tam, thì thân ảnh Yến Thập Tam như quỷ mị, lập tức biến mất, một kiếm của Điền Quy Nông đâm vào hư không, hắn đứng ngây ngốc, bởi vì hắn không tài nào có thể nghĩ là Yến Thập Tam lại có thể né tránh được."Ngươi diệt Yến Trang ta, nay ta diệt lại Điền phủ ngươi, chúng ta không ai nợ ai!" Thanh âm Yến Thập Tam lạnh như băng vang lên bên tay Điền Quy Nông.

Điền Quy Nông kinh hãi, phản ứng cực kì nhanh, cầm Thiết Huyền Kiếm quét ngang, nhưng đã muộn, Yến Thập Tam tung Khai Sơn Quyền, lập tức đánh trúng ngực hắn, một quyền Yến Thập Tam cực kì nhanh, nặng vạn cân, đừng nói là Điền Quy Nông, cho dù là địch nhân cùng cấp cũng khó mà cản được.

-Phanh Một tiếng phát ra, ngực Điền Quy Nông bị đánh thủng, máu tươi bắn khắp nơi, Điền Quy Nông hét thảm một tiếng, ngã xuống, chết ngay tại chỗ.

Yến Thập Tam thở dài, Điền phủ đã bị diệt, mối thù cuối cùng cũng đã báo."Thủ đoạn thật độc ác, tâm địa ác độc!" Vừa lúc đó, bên ngoài Điền phủ vang lên một âm thanh lạnh lùng:

"Ngươi là ai, ngay cả địa bàn của Già Nhật Phái ta mà cũng dám ra tay giết người?"

Yến Thập Tam nhìn qua, chỉ thấy tại cửa Điền phủ có 3 người, một người trung niên hơn 20, khuôn mặt có khí chất, dáng vẻ kiêu căng, đầu đội mũ, thái độ khinh người.

Người trẻ tuổi này đứng phía sau 2 người hầu, tuy là người hầu, nhưng lại có thái độ khinh người, bộ dáng ương ngạnh."Tiểu tử, có nghe hay không, thiếu gia nhà ta đang hỏi ngươi đấy!" Một tên người hầu quát lên trách mắng Yến Thập Tam!

Ánh mắt Yến Thập Tam ngưng trọng lại, lạnh lùng nói:

"Ngươi chính là Vương Tuấn Kiệt?" Trước khi Trương Tề chết, hắn đã từng đề cập đến người này.

-Rất tốt!

Vương Tuấn Kiệt chấp tay ra phía sau, chậm rãi bước đến cùng với 2 người hầu sau lưng, hắn kiêu ngạo liếc Yến Thập Tam, cuồng ngạo nói:

"Nếu đã biết bổn công tử là ai, vậy thì ngươi nên biết phải làm như thế nào rồi. Tại địa bàn Già Nhật Phái ta ra tay giết người, ngươi nên biết hậu quả sẽ ra sao rồi chứ? Tự mình phế đạo hạnh, thúc thủ chịu trói, theo ta về môn phái thẩm phán."

Vương Tuấn Kiệt là đệ tử nội phái Già Nhật Phái, tại thời đại này, đệ tử nội phái có hơn vạn người, trong số đó thì Vương Tuấn Kiệt chả là cái thá gì cả, nhưng đối với Điền phủ mà nói, thì là một đại nhân vật thâm sâu khó lường!

Càng làm cho Vương Tuấn Kiệt kiêu ngạo hơn chính là đường huynh của hắn chính là đệ tử chân truyền của Diệp đường chủ Già Nhật Phái, có thể nói tại Già Nhật Phái, bọn chúng rất có thế lực.

Lần này, Điền Quy Nông đã bẩm báo lên Già Nhật Phái là phát hiện ra một khối bảo vật, muốn đem tặng lên phía trên, phía trên bọn họ cũng không xem trọng thứ đó mấy, vì thế liền cử Vương Tuấn Kiệt đến đây để thu. Muốn xem thử Điền phủ thu được vật gì tốt."Nếu như ta không làm thì sao?"

Đối với sự kiêu căng của Vương Tuấn Kiệt, Yến Thập Tam không khỏi chán ghét.

Hai mắt Vương Tuấn Kiệt lạnh lẽo nói: "Cho ngươi chút mặt mũi còn làm kiêu, vậy thì đừng trách bổn công tử ra tay độc ác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!