Chương 9: (Vô Đề)

Dưới tay Vô Tình, cỏ bị cào cấu tan nát.

Lưỡi hắn vẫn tiếp tục liếm loạn trên người y không ngừng nghỉ, càng lúc càng lùi sâu xuống phía dưới.

Vô Tình siết chặt nhúm cỏ, bàn tay ngọc bạch đã trở nên trắng bệch.

Tay hắn giữ chặt lấy đùi y, lưỡi lùi xuống sâu hơn.

Vô Tình cắn chặt môi khiến đôi môi càng thêm nứt toác, đôi mắt mở lớn đầy kinh sợ, lệ tuôn đến vô pháp kiểm soát.

Hắn vẫn không dừng lại, cái đầu bẩn thỉu nhấp nhô dưới thắt lưng nhỏ nhắn của Vô Tình.

Vô Tình nhắm nghiền hai mắt, mày kiếm gắt gao nhíu lại, nắm cỏ trong tay nát bấy, y gồng mình chống lại sự xâm phạm đê tiện này, cả đất trời như sụp đổ trước mắt.

Hắn nhích xuống thêm vài phân rồi dừng lại, rúc đầu vào giữa hai chân Vô Tình.

Không thể chịu đựng thêm được nữa, cả người Vô Tình giật nẩy trong không trung, môi y bật ra khỏi sự kìm giữ của hàm răng ngọc, thét:

_ K.H.Ô.N.G!!!

Tiếng thét đau đớn rạch nát bầu trời, vầng nguyệt trên cao vỡ vụn thành trăm mảnh.

_ Dừng lại… Van ngươi… Xin ngươi…

Vô Tình khóc nấc lên từng tiếng uất nghẹn.

Nhưng thanh âm của y chỉ kích thích thú tính trong hắn bạo phát!

Đầu hắn cúi thật thấp.

Hốt nhiên, tiếng khóc của Vô Tình vụt tắt.

Tiếng nuốt nước bọt của hắn cũng vụt tắt.

Sau lưng hắn xuất hiện một thân ảnh, trên cổ xuất hiện một lưỡi kiếm, kiếm xuyên từ sau ra trước đâm thủng yết hầu.

Lãnh Huyết túm lấy gáy thi thể quăng ra thật xa khỏi chỗ của Vô Tình, đoạn, chạy thẳng vào rừng.

Vô Tình nhìn theo bóng lưng Lãnh Huyết mãi cho đến khi hắn mất hút giữa màn đêm sâu thẳm. Toàn thân y rã rời, nước mắt khô đi, trên gương mặt trắng nhợt nổi lên những đường gân xanh.

Lãnh Huyết lao đi trong màn đêm dày đặc, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Đầu hắn đau đến muốn vỡ vụn. Lãnh Huyết ôm đầu, nhưng chỉ làm cơn đau thêm nặng nề.

Tay chân bủn rủn, hắn khuỵu xuống mặt đất, đầu nặng trĩu. Những âm thanh không ngừng văng vẳng bên tai: tiếng nói của thiếu phụ kia, tiếng gào thét của Vô Tình. Cả hai xoắn lại thành sợi thừng xiết lấy đầu hắn.

Lãnh Huyết lao đầu vào vách đá, máu bắn ra tung tóe lên mặt. Hoạ hồ làm nỗi đau giảm bớt chăng?

_Cung chủ! Tâm gia chết rồi!

_ Đến Độc nhãn phụ nhân đã cưu mang hắn mười năm nay mà hắn còn phản, sớm muộn gì cũng sẽ phản lại ta thôi! Chết sớm cũng tốt, tránh "dưỡng hổ di hoạ". Có điều, là ai đã giết hắn?

_ Là Lãnh Huyết!

_ Quả nhiên!

_ Nô tài chưa hiểu ý của cung chủ, chúng ta mất bao công sức mới dụ được Lãnh Huyết, hạ độc cho hắn đi theo chúng ta. Giờ này chẳng phải công cốc rồi sao?

_ Ngươi nghĩ có thể dễ dàng khiến Lãnh Huyết phản lại Vô Tình thế sao? Hắn là một bộ khoái nổi danh giang hồ, với Vô Tình lại có tình thâm tự hải. "Bế tâm kỳ độc" của chúng ta chỉ mới trong giai đoạn thử nghiệm, làm sao khống chế hắn hoàn toàn?

_ Vậy cung chủ còn mất công mất sức làm gì? Sao không bắt luôn Vô Tình truy xét mà phải qua nhiều quan ải như thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!