Đó là một thanh kiếm rất đặc biệt.
Nó được làm từ loại vật liệu lấy từ Phù Tang Tây Tạng, dù rất nhẹ nhưng lại chịu được sức nặng trăm cân, mỏng hơn cả sợi tơ, và sắc bén tới mức chưa biết chừng có thể cắt cả vầng trăng trên kia ra làm hai mảnh.
Gió thu thê lương thổi…
Trái tim Vô Tình chừng như bị ai đó bứt ra khỏi lồng ngực và ném xuống vực sâu muôn trượng.
Nhất thời y không thốt nên lời.
Y có thể nói gì đây?
"Tại sao?"
Ttrong cuộc đời con người có bao nhiêu lần hỏi tại sao? Và có bao nhiêu lần có đáp án chính xác cho những câu hỏi đó?
Thì ra điều mà y e sợ nhất bây giờ mới diễn ra.
Toàn thân y mỏi mệt rã rời, thanh loan đao trên tay rơi xuống đất phát ra thanh âm khốc lãnh.
Kiếm của Lãnh Huyết, thanh kiếm đang kề sát cổ y, cũng rất lạnh.
Nhưng không nơi nào trên thế gian này băng giá bằng cõi lòng y lúc này.
_ Lãnh Huyết! Ngươi không cần phải làm như vậy, hắn không thể làm gì chúng ta đâu!
Vô Tình nhìn hắn với ánh mắt đầy kinh tởm, nhưng rồi y cũng nhận ra hắn nói đúng. Thân thể y hoàn toàn thoát lực, cố gắng lắm mới nhấc được một cánh tay lên.
_ Ngươi yên tâm! Nhuyễn cân tán của ta không làm nguy hại tính mệnh của ngươi. Sau hai canh giờ nữa ngươi sẽ tự phục hồi!
Vô Tình đã nhầm. Điều mà y sợ hãi nhất thực ra chưa diễn ra, dù nó đang đến rất gần.
Hắn tiến lại gần Vô Tình thêm một bước.
_ Ngươi muốn gì?
Vô Tình vừa hỏi, vừa nắm chặt hai bánh xe Ỷ Vân toạ, cố gắng lui lại phía sau, nhưng y chỉ nhích được vài phân thì kiệt sức. Y liếc mắt sang phía Lãnh Huyết, nhưng đáp lại y chỉ là một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.
_ Các ngươi đã làm gì Lãnh Huyết?
Y hỏi, nhưng thực ra y đã có thể lờ mờ đoán ra ẩn tình bên trong. Y hỏi cốt chỉ để phân tán tư tưởng của tên súc sinh kia và kéo dài thời gian.
Nhưng hắn vẫn nhìn y như thôi miên, vẫn từng bước tiến lại gần, đoạn nói:
_ Hắn chỉ là phế vật, ngươi quên hắn đi! Chỉ cần ngươi chịu theo ta, không cần có hắn, ta vẫn sẽ khiến ngươi hạnh phúc suốt đời.
_ Súc sinh!
Cột sống Vô Tình như nổi đầy gai, y hét vào mặt hắn.
Gương mặt hắn vặn vẹo, có vẻ rất tức giận. Hắn giáng thẳng một cái tát vào mặt Vô Tình làm y ngã từ Ỷ Vân toạ xuống đất, khoé miệng rỉ máu, đồng thời hắn giương chân đạp Ỷ Vân toạ của Vô Tình ra xa.
Sau đó hắn lại cúi xuống đỡ Vô Tình dậy, vẻ mặt vô cùng xót xa:
_ Ngươi không sao chứ? Thiên a! Ngươi chảy máu rồi kìa! Thật đáng thương!
Vừa nói hắn vừa lau đi tơ máu nơi khoé miệng Vô Tình.
Vô Tình cố sức vùng ra khỏi bàn tay hắn nhưng vô dụng. Y nghiến răng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!