A Tâm! Mau trút bỏ y phục của Đại bổ đầu.
Tên sai nhân mập lùn tỏ ra hăm hở:
_ Ân, chủ nhân!
Hắn đang chuẩn bị ra tay thì tên sai nhân cao gầy lên tiếng ngăn lại:
_ Đừng!
_ Có chuyện gì, A Phúc?
Xú lão bà hắng giọng hỏi.
_ Không có gì, nhưng…
_ Nói!
_ Chuyện này… có thể giao cho ta làm được không?
_ Ha hả… Thì ra ngươi cũng có nhã hứng với y. Được thôi, ta ân chuẩn.
Tên sai nhân mập lùn kia tỏ ra rất tức giận, liếc xéo A Phúc, bất quá có xú bà bà ở đó, nếu không, tin rằng hắn đã không để yên như vậy.
Nguyên lai hai tên sai nhân này vốn tu luyện môn độc công âm dương nhị khí. Hàng ngày ngoài những lúc phải làm việc cho chủ nhân, bọn chúng thường xuyên đi bắt người về hút hết khí huyết và tuỷ sống trong người họ để luyện độc, bất kể nam nữ. Ngoại hình của hai tên này lại cực kỳ xấu xí, nên chúng đặc biệt yêu thích nam thanh nữ tú.
Vô Tình, dĩ nhiên, rất đẹp.
Nhìn thấy Vô Tình, với chúng mà nói, tựa như kẻ tu hành được nhìn thấy niết bàn vậy.
Nghe bọn chúng tranh nhau cởi bỏ y phục mình, lòng Vô Tình tựa hồ như bị đao rạch nát.
Thà chết chứ không chịu nhục!
Vô Tình cay đắng nghĩ thầm.
Nhưng còn nhiệm vụ Thế thúc giao phó, còn có… Lãnh Huyết...
Vô Tình cắn răng.
Đành chịu.
Nguyên lai từ khi bị cơ quan trên y phục của Vô Tình làm hỏng một mắt, xú bà bà tỏ ra căm phẫn và uý kỵ bộ tuyết y của y. Để đề phòng Vô Tình lại giở chiêu cũ, mụ phải trút bỏ y phục trước.
A Phúc chậm rãi tiến lại gần y.
Dù Vô Tình thần thái có cương cường đến đâu, cũng không thể giấu được vẻ bi phẫn cùng hổ thẹn nơi đáy mắt.
Nếu Lãnh Huyết nhìn thấy nét mặt của Vô Tình lúc này, đôi mày kiếm nhất định sẽ chau lại y như cái chau mày của tên A Phúc lúc này.
Hắn đặt tay lên cổ áo Vô Tình.
Y khép chặt hai mắt.
_ Vô Tình …Vô Tình …
A Phúc thật nhẹ nhàng, cũng thật tỉ mỉ, khéo léo kéo tuyết y xuống.
Khí lạnh ẩm thấp trong hang động phả lên người y, làn da mong manh se lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!