Tuyết y phiêu phiêu.
Tay trái của Vô Tình run lên nhè nhẹ theo từng lay động của cây lá trong màn đêm u tĩnh. Đó là cánh tay bị thương của y, là cánh tay đang siết chặt một cái thoi bạc, cũng chính là cánh tay đang nắm giữ sinh mệnh y.
Đặc thù của ám khí chính là nhất kích tất sát.
Chỉ một chiêu trong nháy mắt lấy mạng kẻ địch.
Chính vì vậy, từ trước tới nay, những trận chiến khốc liệt nhất của Vô Tình chỉ diễn ra trong khoảnh khắc. Phàm là những cuộc chiến diễn ra càng chóng vánh thì càng khốc liệt.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất là khi nào?
Là khi ám khí được phóng ra?
Không đúng.
Khi ám khí đã phóng ra, tựa như tên đã rời cung, cho dù có chuyện gì xảy ra sau đó cũng không còn quan trọng nữa. Cho dù là cái chết thì cũng sẽ rất nhanh gọn.
Khoảnh khắc đáng sợ nhất, chính là lúc này.
Cả hai đối thủ lặng lẽ nhìn nhau, toàn thân giới bị, mỗi một sợi thần kinh cũng căng ra phòng thủ.
Giống như khi giương cung ngắm bắn còn căng thẳng hơn lúc đã xuất tên.
Giống như tử tù khi ra pháp trường sợ lưỡi đao còn kề trên cổ hơn cả khi nó hạ xuống.
Hắc y nhân thứ ba chú mục vào bàn tay đang run rẩy của Vô Tình. Cái thoi bạc lấp lánh trong màn đêm theo mỗi nhịp run của y. Tại sao y lại chọn nó để đấu với kẻ kia?
Vô Tình không rời mắt khỏi cái ống nhỏ xíu trên tay hắn. Thiết kế chẳng có gì đặc biệt của nó thu hút sự chú ý của y. Chỉ là một cái ống rỗng ruột, dài không quá một ngón tay, bề ngoài nhẵn nhụi. Một ám khí như thế sẽ có sức sát thương thế nào đây?
Thời khắc xuất thủ cuối cùng cũng đến.
Hắc y nhân phóng ra cái ống trên tay y. Vì cái ống rỗng nên dù có lao đi với vận tốc rất nhanh thì cũng không hề tạo ra tiếng rít gió, cũng không phát quang. Vô Tình khó lòng phát hiện quỹ đạo của loại ám khí này trong màn đêm.
Hắn rất tự tin.
Một kích này nhất định hạ thủ được Vô Tình.
Thủ pháp ám khí của hắn rất cao minh, bên trong ẩn tàng nội lực thâm hậu. Ám khí do hắn tự thiết kế cũng rất đặc biệt, vô cùng khó lường. Hơn nữa, Vô Tình phóng ám khí bằng tay trái, cánh tay bị thương cũng là tay trái. Chung quy, hắn tự tin đến vậy, âu cũng là có cơ sở.
Khác hẳn với ám khí của hắn, ám khí của Vô Tình chẳng những phát quang mà còn là ánh bạch quang vô cùng rực rỡ, sẽ theo gió bay đi đầy uy vũ. Ám khí của y phát sáng như thế, lẽ nào không sợ đối phương nhìn ra được mục tiêu tấn công rồi né tránh?
Sở dĩ y dùng cái thoi bạc này chính là muốn lợi dụng ưu thế phát sáng của nó. Y tin rằng cho dù hắn có nhìn ra được mục tiêu, cũng sẽ không né tránh.
Và y đã đúng.
Hắn quá tự tin, tự tin đến mức ngông cuồng. Hắn biết rõ Vô Tình nhắm thẳng vào yết hầu mà tấn công, nhưng không hề né tránh.
Lẽ nào hắn đã quên bản thân đang đấu với vua ám khí?
Nguyên lai bên trong còn có ẩn tình.
Cái ống nhỏ mà hắn phóng ra đi được nửa đường lập tức tách làm hai. Từ hai nửa ống hình trụ này xuất ra hai lưỡi dao bén nhọn, một lao tới đỉnh đầu Vô Tình, một lao tới cản chiếc thoi.
Hai lưỡi dao vẫn lướt gió bay tới, vô thanh vô tức.
Nhìn thấy thành tựu ám khí của mình, khoé miệng hắn cong lên.
Nhưng khi người ta chưa kịp nhận ra nụ cười của hắn thì nó đã tắt lịm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!