Chương 3: (Vô Đề)

"Tốt nhất là các ngươi nên tin vào những gì đại bổ đầu vừa nói, kẻo đến lúc chết vẫn chưa biết tại sao mình chết."

Câu này là do chính miệng xú bà bà nói ra. Nhưng giờ đây người hồ nghi nhất lại chính là mụ. Rõ ràng mụ đã theo dõi rất kỹ nhất cử nhất động của y. Khi y lần tay vào trong áo để lấy thứ mụ cần ra, y tuyệt không phóng bất kỳ đạo ám khí nào. Vậy thì tại sao…

Kỳ thực mọi chuyện đơn giản hơn mụ nghĩ nhiều.

Ngoài ám khí và khinh công, Vô Tình còn một vũ khí cực kỳ lợi hại mà rất nhiều người biết, nhưng không phải ai cũng hiểu. Đó là trí tuệ. Vô Tình có một trí tuệ trác việt, y dùng nó để bài binh bố trận và thiết kế cơ quan. Người trên giang hồ có lẽ còn kinh sợ cỗ Ỷ Vân toạ của y hơn cả bản thân y, nhưng họ lại quên rằng Ỷ Vân toạ đó là do y thiết kế. Tính ra những kẻ chết trong tay y từ xưa đến nay, đa phần là vì quên mất điều này.

Xú lão bà kia có lẽ cũng đã quên mất điều này.

Khi Vô Tình lần tay vào trong áo, y đã khởi động cơ quan bên trong y phục của mình. Khi đó xú bà bà chỉ lo chăm chú nhìn theo tay Vô Tình, mụ tuyệt không để ý đến cổ áo của y. Chính lúc ấy, từ trong cổ áo Vô Tình phóng ra một sợi cương ty có gắn móc câu, lao thẳng vào con mắt còn lại của mụ. Xú lão bà rú lên đau đớn, Vô Tình đương nhiên thoát khỏi cây thiết trượng kia.

Nhưng lẽ ra Vô Tình phải tranh thủ thời cơ ấy lập tức lấy mạng mụ để tránh đêm dài lắm mộng. Y đã không làm thế, vì y vốn không hề… vô tình. Lúc ấy, Vô Tình chỉ nghĩ đến Lãnh Huyết, y đã hạ sát bốn hán tử kia để cứu Lãnh Huyết trước. Chỉ là y thật không ngờ khi quay đầu lại, xú lão bà đó đã biến mất dạng.

_ Tên què đó lợi hại hơn ta tưởng, lần sau nhất định phải chuẩn bị kỹ hơn.

_ Cung chủ, có nên báo chuyện này cho Tướng gia biết?

_ Chỉ là bước đầu tiên để thăm dò đối phương, không cần phải kinh động Tướng gia.

_ Tiếp theo chúng ta nên làm gì?

_ Bọn hắn nhất định nghỉ ngơi lấy lại sức, đêm nay chúng ta sẽ hành động.

_ Đệ cởi áo ra đi!

_ Chỉ là ngoại thương…

_ Ta muốn xem vết thương, đừng nhiều lời nữa!

Lãnh Huyết miễn cưỡng cởi áo, khắp người hắn đều có vết bầm tím do thiết cầu để lại. Vô Tình tự tay đun nước, lại tự tay bó thuốc cho Lãnh Huyết:

_ Nếu đau thì kêu một tiếng, không ai mắng đệ hèn nhát đâu.

Một chút đau đớn xác thịt, nhưng trong lòng Lãnh Huyết dâng lên một cỗ ngọt ngào.

Dường như Vô Tình muốn ta rên rỉ mới thấy thỏa mãn thì phải. Sao nét mặt của huynh ấy lại cứ khó coi thế kia… 

Lãnh Huyết chợt nổi hứng trêu chọc y:

"Đã vậy đệ sẽ kêu cho huynh nghe"

Hắn lầm rầm hát trong miệng.

Vô Tình nghe xong mặt mày càng cau có hơn:

_ Sớm biết đệ kêu khó nghe như vậy, ta đã không cho đệ cơ hội.

_ Bài hát này là của một hài tử hái chè, đệ đã từng nghe hài tử kia hát rất nhiều lần nên mới biết mấy câu, đâu đến nỗi khó nghe như huynh nói a?

Vô Tình cười khẽ:

_ Đúng là cũng không đến nỗi!

_ Huynh lo lắng chuyện gì?

_ …

_ Đệ đã xem xét kỹ mấy cái xác, nhưng vẫn không thể nhận ra lai lịch của bọn chúng. Mà đệ cũng không hiểu tại sao bọn chúng biết được mục đích chuyến đi này của ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!