Chương 48: Gặp Ngân Kính

Hiểu Thiên đi theo sau Vũ.

Hai mắt cô nhìn xung quanh cẩn thận một lượt

Cô đã tới đây rất nhiều lần, hành lang rộng dài, không có lấy một vật trang trí, lại thêm ánh sáng yếu ớt khiến cho không gian nơi đây càng trở nên âm u lạnh lẽo.

Thứ duy nhất ở đây có chỉ là tiếng bước chân lộc cộc vang lên theo từng nhịp chân

Không hiểu sao, trong người cô lại có một linh cảm không tốt cho chuyện này. Không phải không tốt, mà là bất an, một thứ cảm giác không thể nói thành lời.

Cô bất giác tự ôm lấy cánh tay của mình.

Bước chân dừng lại trước một căn phòng đang được đóng kín. Cánh cửa to lớn được điêu khắc tỉ mỉ, những họa tiết trên cửa vô cùng tinh tế. Chỉ là sự lạnh lẽo của không khí làm cho con người ta không thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của nó, mà chỉ cố gắng điều chế bản thân để không trở nên run sợ.

Cộc Cộc Cộc

Sau ba tiếng gõ cửa thì một giọng nói trầm trầm phát ra: "Cứ vào."

Đẩy cửa bước vào trong, một hương thơm đầy chát cồn bay đến.

Mùi cồn nồng đậm mà cô rất thích, trùng hợp cũng là thứ đồ uống yêu thích của vị chủ nhân bí ẩn này, nên mỗi lần cô tới đây đều cảm thấy vô cùng dễ chịu.

"Đến rồi sao?" Âm thanh từ phía sau tấm mành che đang bay phất phơ khẽ thốt ra. 

Hiểu Thiên có cảm giác quen thuộc. Trước giờ lúc nói chuyện với người khác, vị chủ nhân này đều điều chỉnh tần âm giọng nói khiến cho thanh âm của mình bị biến dạng để người khác không thể nghe được giọng thật.

NHưng mà lần này, anh ta không làm vậy. Thính giác của cô đang tiếp thu giọng nói thật của anh ta.

Quen... Thật rất quen...

Hai mắt Hiểu Thiên bỗng dưng mở lớn, ngước mặt lên nhìn thẳng như muốn xuyên thủng tấm mành che trước mặt.

Sau tấm mành, người kia phát ra một nụ cười cười trầm thấp bằng giọng mũi: "Đúng vậy. Không sai. Chính là tôi."

Nói xong, một thân hình liền bước ra.

Ánh nắng ngược hướng, chiếu từ phía sau lưng hắn khiến cho cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trước mặt đang tiến về phía cô kia. Nhưng là mùi hương cơ thể này... cô không thể sai được.

Hắn chính là...

"Ngân Kính, anh là người đứng đầu tổ chức sao?" Hiểu Thiên hỏi.

Ngân Kính đi tới, cách cô khoảng bốn bước chân thì dừng lại. Hắn nở nụ cười, ánh mắt hắn cũng hiện lên một độ cong: "Đúng vậy."

Hắn nói, sau đó bước tới chiếc bàn đặt giữa phòng.

Ngân Kính ngồi xuống, vươn tay cầm lấy chiếc điều khiển nhấn nút, tất cả các rèm che đều tự động kéo sang hai bên, qua những ô cửa kính sát đất, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi, căn phòng u tối liền tràn ngập ấm áp.

Lúc này, gương mặt của vị chủ nhân trẻ tuổi mới được sáng rõ, từng đường nét, từng góc cạnh đều hoàn mỹ đến mức khiến cho Hiểu Thiên không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả.

Lần trước gặp, là cô quá đau đầu nên không nhìn rõ.

Nhưng lần này, thật sự là người đàn ông này đẹp đến yêu nghiệt. Nhìn một lần lại khiến người ta không thể rời mắt.

Hiểu Thiên ho khan một tiếng, sau đó cũng bước lại, ngồi xuống trước mặt Ngân Kính.

"Cậu ta nói anh muốn gặp tôi." Hiểu Thiên hất cằm về phía Vũ, nhếch miệng nói: "Không phải anh định trừng phạt tôi đi."

Dù biết là chắc chắn sẽ như vậy, nhưng là Hiểu Thiên vẫn cố gắng cứu vớt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!