Bên ngoài
Mưa vẫn rơi nặng hạt
Mưa mang theo mùi ẩm ướt và bi thương. Nhàn nhạt, còn có mùi của nước mắt và quá khứ.
Mạc Thuần Uy ngồi trên ghế sofa, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nơi những hạt mưa đang thi nhau rơi xuống, đập mạnh vào tấm cửa kính trong suốt.
Hôm đó, ngày đó của mười ba năm trước, cũng là một ngày mưa như thế này nhỉ?
Mưa rả rích. Cô ấy bị sốt cao dẫn đến hôn mê. Trong lúc mê man, những ngón tay nhỏ bé cứ nắm chặt lấy tay của Mạc Thuần Uy không chịu buông. Miệng lẩm bẩm nói muốn ăn kẹo mứt quế.
Kẹo mứt quế, chính là thứ đầu tiên mà Mạc Thuần Uy đã tặng cho cô. Từ đó, một trong hai sở thích ít ỏi của tiểu thư nhà họ Lý đó chính là kẹo Mứt quế.
Và sở thích thứ hai, đó chính là Mạc Thuần Uy.
Nắm tay anh siết chặt lại. Kẹo mứt quế gì chứ?!
Nếu như hôm đó anh không đi mua thì anh đã có thể dẫn cô trốn thoát, dù không thể cứu được nhiều người nhưng chỉ cần là cô không xảy ra chuyện gì thì những thứ khác đều không đáng quan tâm.
Cô đã cho anh sinh mạng và cuộc sống này. Anh lại chưa thể làm được gì cho cô.
Anh....... nhất định sẽ tìm cho bằng được Lý Hiểu Thiên.
Mạc Thuần Uy bước tới bên cửa sổ, vươn tay vén tấm mành mỏng manh sang một bên. Đưa đôi mắt ưng nhìn ra bên ngoài.
Mưa...
Lại là mưa.
Bỗng căn phòng bên tay trái của Mạc Thuần Uy đột nhiên cũng sáng đèn, sau đó, một khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ hiện ra qua ô cửa sổ kính.
Trong tận sâu nơi đáy mắt của người phụ nữ đó, mang theo một nỗi buồn cùng sự sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Mạc Thuần Uy nhìn thấy một Diane Hiểu Thiên tỏ ra sợ hãi như vậy. Là có chuyện gì đã xảy ra sao?
Có thể Mạc Thuần Uy không để ý, hay ít nhất, chính anh cũng không biết.
Anh đã để ý quá nhiều tới một người phụ nữ.
*************
Sáng sớm
Mùi hương thanh khiết của khí trời hòa trộn với mùi ẩm ướt của những giọt mưa tối qua, khiến cho không gian càng trở nên ảm đạm.
Cửa sổ tối qua được mở ra vẫn chưa đóng lại, khiến cho gió thổi vào từng luồng khí lạnh đến run cả người lại. Hiểu Thiên nằm trên giường, co ro lại đôi vai trần trong chiếc áo ngủ hai dây. Hai mắt khẽ nhíu lại, dường như là đang khó ngủ.
Một cánh hoa bồ công anh nhẹ nhàng nương theo làn gió bay vào trong phòng, lượn vòng quanh một hồi lại đậu trên hàng mi cong dài của Hiểu Thiên.
Mi mắt cô khẽ động, sau đó mở ra một đôi mâu lam sắc sảo động lòng người.
Chỉ là sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, làm cho người đối diện nhìn thấy lại không khỏi cảm thấy xót thương.
Hừm... tất nhiên là vẫn có ngoại lệ.
Ví dụ như lúc này...
Hiểu Thiên vừa mở mắt ra, lập tức có một chiếc gối bay thẳng vào mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!