Cổng chính trường Harmony lúc này đã đóng chặt. Không gian xung quanh cổng hiện giờ tối đen như mực.
Ánh sáng lờ mờ từ mảnh trăng khuyết treo trên bầu trời khiến cho những cái bóng của các nhánh cây phượng vĩ phóng chiếu trên sân trông hiểm ác như những móng vuốt.
Những cành cây ma quái cứ thế đong đưa từng nhịp theo làn gió thổi xào xạc.
Sơn Nam thấy lớp lông tơ mềm trên tay cậu hơi lay động. Trời đang lạnh dần thì phải? Không những thế, những cơn gió mang theo hơi ẩm từ biển thổi vào đất liền còn làm tăng thêm độ buốt giá trong cái lạnh.
Có tiếng chim lợn hay chim cú mèo gì đó đột nhiên vang vọng từ xa xa kèm theo những tiếng đập cánh loạn xạ khiến Sơn Nam giật cả mình.
Cậu tự nhủ: Phải về nhà thật nhanh!
Thật may là lúc này bốt bảo vệ vẫn còn sáng đèn. Sơn Nam đi lại gần. Cậu lịch sự gõ nhè nhẹ lên cửa kính.
"Nhóc! Giờ này về không an toàn đâu. Con ngủ tạm ở phòng bảo vệ của bác đi."
Bác Khoá, bảo vệ ca đêm của trường Harmony ngáp ngắn ngáp dài khi Sơn Nam nhờ bác mở cổng phụ của trường để cậu về nhà.
"Nhưng kỳ thi vào đội tuyển Toán ngày mai yêu cầu trình thẻ học sinh và căn cước công dân mà con lại để hết ở nhà mất rồi bác."
"Ủa, thế con chưa cài căn cước công dân điện tử VNeID trên điện thoại hả?"
"Con cài app rồi nhưng con cứ lười chưa quét thẻ để định danh ạ!"
"Hay con cứ ngủ lại, rồi mai chạy về nhà lấy, được không?"
"Con sợ mai chạy đi chạy lại không kịp mất bác ạ!"
Bác Khoá nhíu mày nhìn Sơn Nam. Rồi bác mở quyển lịch trên bàn ra. Bác cứ đăm chiêu xem đi xem lại ngày tháng trong đó mãi khiến Sơn Nam cảm thấy khá sốt ruột.
"Tính ra hôm nay mới là ngày mùng 5 tháng 8 âm lịch, chắc không có vấn đề gì…"
Bác Khoá lẩm bẩm một mình. Sau đó bác khẽ thở dài một cái.
"Thôi thế con đi về nhà an toàn nhé."
Bác Khoá đứng dậy. Bác với chùm chìa khoá treo trên móc. Bác mở cổng phụ cho Sơn Nam một cách chậm chạp.
"Hay là con đừng về, bởi vì…"
Bác Khoá đang định thuyết phục Sơn Nam thêm một lần nữa. Nhưng bác còn chưa kịp nói hết câu thì Sơn Nam đã nhanh chân chạy biến đi luôn.
"Con cảm ơn bác ạ. Bác nhanh trở lại bốt đi kẻo lạnh đó."
Khi Sơn Nam ngoái cổ lại để chào và cảm ơn, cậu thấy bác Khoá cứ đứng mãi ở cổng trông theo hình bóng cậu đang dần xa mãi.
…
Chạy được nửa đường về nhà, Sơn Nam đi chậm lại dần.
Sơn Nam còn nhớ lần đầu cậu đến thị trấn Nhân Hòa để làm thủ tục nhập học tại trường Harmony là vào đầu tháng 5. Thời điểm đó, thị trấn Nhân Hòa đã rất sôi động vào ban ngày lẫn cả khi về đêm.
Nhưng hiện nay đã là cuối tháng 9.
Hết mùa du lịch rồi nên thị trấn vắng lặng hẳn. Hàng quán đóng cửa sớm vì chỉ phục vụ mỗi dân địa phương.
Sơn Nam có thể nghe thấy được tiếng sóng biển rì rào từ xa rất xa. Được ở gần Thiên Đường – một trong những bãi biển đẹp nhất Việt Nam như vậy mà Sơn Nam chưa khi nào có thời gian rảnh để ra biển chơi cả.
Có lẽ, đợi sau kỳ thi vào đội tuyển Toán trường, rồi hoàn thiện đồ trang trí cho sự kiện ngày Phụ Nữ Việt Nam của lớp đâu vào đấy thì Sơn Nam sẽ ra ngắm biển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!