Chương 17: (Vô Đề)

Hội Femme Fatale dẫn Sơn Nam đi lên tầng 2 của căng tin. Khu vực tầng 2 có diện tích chỉ bằng phân nửa tầng 1.

Sơn Nam chưa lên khu vực này bao giờ, bởi vì rõ ràng ngồi ở tầng 1 sẽ tiện lợi hơn cho việc lấy đồ ăn trưa tại quầy. 

Nhìn qua, không gian tầng 2 được bài trí với phong cách sang trọng hơn hẳn tầng 1 với tông màu nâu trầm, đỏ và đen, điểm những họa tiết trang trí mạ vàng.

Nhưng vì thế, mà Sơn Nam có cảm giác ngột ngạt, tù túng, kém thân thiện. 

Như thể Sơn Nam đang trong bối cảnh của một bộ phim kinh dị lấy cảm hứng từ thời gothic và các giáo phái vậy.

"Những căn phòng kia chỉ dành riêng cho Hội Đồng Quản Trị và Ban Giám Hiệu của trường mình. Các thầy cô bình thường cũng không bao giờ được vào trong đó nếu không có lời mời đâu. Kim Ngọc chỉ tay vào những căn phòng có cánh cửa màu đen xì nằm ở trong góc của khu vực tầng 2."Còn chúng ta ngồi đây nhé!"

Cả đám dừng bước tại một cái bàn, đặt ở vị trí trung tâm tầng 2, ngay sát lan can. Từ chỗ này, Sơn Nam có thể quan sát dễ dàng gần như toàn bộ không gian ở tầng 1. 

Dù còn rất nhiều bàn trống nhưng không có học sinh nào lên khu vực này. Sơn Nam và hội Femme Fatale là những người duy nhất ở đây. 

"Đây là chỗ ngồi ưa thích của chúng tôi."

Cặp sinh đôi lại đồng thanh lên tiếng.

Sơn Nam chỉ muốn bữa trưa kết thúc cho xong. Cậu không muốn trở thành diễn viên đóng vai nạn nhân bị bắt nạt học đường trong vở nhạc kịch kỳ quái do Kim Ngọc làm đạo diễn kiêm diễn viên chính nữa. 

"Thế bây giờ các bà muốn ăn gì thì nói nhé, để tôi còn ra quầy xếp hàng lấy đồ?"

Sơn Nam quyết định lên tiếng trước để nắm quyền làm chủ ván cờ. 

Ăn cậu!

Lần này không chỉ có An Nhi, Yên Nhi đồng thanh. Kim Ngọc cũng cùng hoà âm vào. Tạo nên một đoạn acapella khá ma quái, làm Sơn Nam dựng tóc gáy, hơn là bị quyến rũ.

"Chúng tôi đùa đấy. Cậu gầy trơ xương. Trông có ngon lành gì đâu!"

Cả đám con gái lại rú lên cười cùng nhau. 

Chẳng rõ mặt mũi Sơn Nam có thể hiện sự sợ hãi rõ ràng quá không mà Kim Ngọc đổi ngay thái độ. Nhưng Sơn Nam vẫn phải đặt chế độ cảnh giác của cậu lên cao nhất. Ai mà biết ba cô ả này sẽ bầy trò gì với cậu?

"Chúng tôi mang bữa trưa từ nhà đi rồi. Thật không thể ăn nổi đồ ăn ở cái trường này. Quá nhiều calo và carb."

Cặp sinh đôi lôi ra ba bình nước size 500ml từ trong túi xách đặt lên bàn. Dung dịch bên trong các bình nước có màu đỏ au nhìn khá ghê rợn.

"Chỉ là sinh tố dưa hấu, củ dền và thanh long đỏ thôi. Không phải MÁU đâu!"

An Nhi, Yên Nhi nhấn mạnh vào từ MÁU với vẻ mặt lém lỉnh thấy rõ. Sơn Nam không hiểu nổi chuyện này có gì hài hước nữa. 

"Cậu thử ngửi mà xem."

Mặt Sơn Nam nhăn lại như khỉ ăn ớt khi mũi cậu tiếp xúc với mùi hương dậy lên từ bình sinh tố. Ngoài mùi thơm của các loại hoa quả, còn có một mùi lạ, hơi hơi tanh, như mùi của … kim loại vậy. 

"Mùi sắt hơi nhiều nhỉ, An Nhi, mày lại quên rửa d.a. o trước khi cắt hoa quả rồi."

"Nhưng mà vẫn ngon còn gì, Yên Nhi?"

"Haizzz, mày cũng quên bỏ táo vào luôn, An Nhi!"

Giờ thì Sơn Nam đã biết cô ả tóc hồng có tính đãng trí là An Nhi, còn cô ả tóc xanh da trời ưa chỉ trích là Yên Nhi. 

"Các bà chỉ uống mỗi cái này cho bữa trưa mà cũng no được sao?"

"Chúng tôi phải giữ dáng mà. Còn cậu cứ tự nhiên đi lấy đồ ăn cho mình nhé. Lấy nhiều thịt vào. Cậu cần tăng cân lên chút đó, Sơn Nam!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!