Sơn Nam băn khoăn không biết nên chọn ngôi nhân xưng như thế nào cho phù hợp khi gặp lại Hồ Thu tại lớp học.
Buổi sáng nay, do nhìn phù hiệu trên áo đồng phục kết hợp với hình thể nhỏ nhắn của Hồ Thu mà Sơn Nam nghĩ cô nàng thuộc khối 10 nên cậu đã tỏ thái độ như một đàn anh với đàn em nhỏ tuổi.
Không ngờ rằng Hồ Thu và Sơn Nam bằng tuổi nhau, lại còn học chung lớp 11D.
Sơn Nam nghĩ lẽ ra cậu phải cẩn trọng trong suy đoán hơn, một người mặc áo đồng phục mang phù hiệu của học sinh lớp 10 thì cũng đâu có nghĩa là người ta học lớp 10.
Có thể do người ta không cao lớn lên đáng kể sau một năm học nên người ta thấy không cần thiết phải sắm áo đồng phục mới làm gì cho tốn kém.
Nhà trường cũng không yêu cầu điều đó.
Khi Sơn Nam đi về bàn của mình phía cuối lớp, cậu cảm thấy m.á. u nóng dồn dần lên gò má và chân tay thì vô cùng thừa thãi thế nào ý.
Sơn Nam xấu hổ đến mức chỉ muốn đào đất chui xuống ngay.
Sơn Nam tự trấn an bản thân rằng cậu không nhát gái như Nhật Vương, chẳng qua do Sơn Nam thấy ngượng ngập vì có chút nhầm lẫn về tuổi tác. Ai bảo Hồ Thu nhìn trông trẻ con quá đi.
Thật, nếu cô nàng xuống trường cấp 2, chui vào lớp 8 học thì cũng chẳng ai thắc mắc gì cả đâu.
Chào…Hồ Thu.
Sơn Nam nhẹ nhàng chào hỏi Hồ Thu, cậu có đôi chút ngập ngừng khi đã tiến đến gần bàn của mình, cái bàn mà giờ đây không còn là của riêng cậu nữa.
Hồ Thu đang tựa đầu bên cửa sổ, lơ đãng ngắm lá rơi trong gió dưới sân trường. Nghe tiếng của Sơn Nam, Hồ Thu chậm rãi quay ra làm hương hoa ly nồng nàn bay về phía Sơn Nam khi mái tóc bồng bềnh của cô nàng chuyển động theo cơ thể nhỏ nhắn ấy.
Hồ Thu mỉm cười, gật đầu đáp lại lời chào.
Khi Hồ Thu ngước mắt lên nhìn Sơn Nam bằng đôi mắt nâu lóng lánh, tựa như đáy mắt cô nàng chứa nguyên một hồ nước trong veo vào mùa thu, Sơn Nam đã hiểu tại sao tên của cô nàng là Nguyễn Hồ Thu.
Mập
"Cậu là Dương Sơn Nam nhỉ?"
"Gọi anh là Sơn Nam thôi."
Hồ Thu cau mày, đôi môi cô nàng mím chặt, bàn tay nhỏ đang đặt trên mặt bàn siết lại thành hình nắm đ.ấ. m trước khoảnh khắc Sơn Nam lỡ lời.
Ai làanhcơ…?
Hồ Thu gằn giọng, cô nàng không thèm che giấu sự phẫn nộ trong thái độ của mình. Con gái ở tuổi này thường không thích con trai bằng tuổi đòi làm anh.
Hồ Thu cũng không phải là ngoại lệ.
"Thế em sinh tháng mấy?"
"Tháng 8. Của năm 2008."
Hồ Thu trả lời cộc lốc, không dùng chủ ngữ. Hồ Thu nhấn mạnh giọng nói khi nhắc đến năm sinh của cô nàng. Như muốn thể hiện rằng Sơn Nam và Hồ Thu bằng tuổi nhau đấy, Sơn Nam liệu hồn đừng có tỏ thái độ như thể cậu là đàn anh với Hồ Thu.
"Anh sinh tháng 2. Của năm 2008. 16 năm trước lúc anh đã biết đi, thì em có thể còn chưa biết bò đâu. Rõ ràng anh lớn hơn còn gì?"
Hồ Thu há hốc miệng, mắt mở tròn xoe hết cỡ, có vẻ cô nàng cũng chưa biết phải phản bác lại như nào. Thì rõ với trẻ sơ sinh, dù chỉ hơn nhau 1 tháng tuổi thôi là phát triển vượt xa nhau về cân nặng và kỹ năng luôn.
Nên hơn kém nhau tận 6 tháng thì quả là một vấn đề quan trọng nếu quay ngược thời gian lại.
"Chưa kể, anh cũng phải cao hơn em ít nhất 25cm đấy."
Bản thân Sơn Nam cũng kinh ngạc khi cậu có thể đối đáp lươn lẹo, trơn tru với Hồ Thu như vậy. Cậu cũng muốn xưng hô bằng vai phải lứa với Hồ Thu lắm chứ bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!