Chương 49: Hồi Ức Ngủ Chung

Mặt trời lặn xuống, màn đêm bao phủ một vùng trời, Thẩm Thần lúc này mới để ý đến, y nhìn trên bầu trời đêm thầm nghĩ:

Đã trễ đến như vậy rồi sao!

Thẩm Thần nhìn hai đệ tử đang chăm chỉ luyện chiêu thức y vừa mới dạy cho họ, y cất tiếng phá vỡ bầu không khí lúc này, y nói rằng:

"Trời cũng đã tối rồi, hai con luyện tập đến đây thôi. Ngày sau ta sẽ tiếp tục chỉ chiêu thức khác."

Tịch Nhiên và A Bạch cầm kiếm gỗ trong tay cùng nhìn y nói vâng một tiếng.

Tiểu Thanh cùng Dương Tiêu rời khỏi đình bay đến chỗ ba người họ, Tiểu Thanh đáp trên vai Tịch Nhiên, Dương Tiêu đáp trên vai Thẩm Thần.

Tiểu Thanh khom người nói:Thần xin cáo từ.

Thẩm Thần gật đầu, Tịch Nhiên toàn thân ướt đẫm mồ hôi rời đi cùng A Bạch.

Thẩm Thần nhìn bóng dáng của hai nàng đi xa mới yên tâm nhìn sang Dương Tiêu đang ở trên vai hỏi:Ngươi có đói không?

Dương Tiêu lắc đầu, đôi mắt xanh lam ngây thơ nhìn y.

Thẩm Thần vươn tay lấy con rồng trên vai xuống, Dương Tiêu liền biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ sáu tuổi, Thẩm Thần bế Dương Tiêu đi về phòng, bước chân đầu tiên vừa chạm xuống đất, bên tai y đã nghe thấy tiếng nói của A Hắc.

Thẩm Thần bế Dương Tiêu quay người lại nhìn A Hắc đang đi đến chỗ y.

Có chuyện gì sao?, A Hắc khom người chấp tay nói:

"Chu tướng quân nhờ thần chuyển lời rằng, số linh dược đã sử dụng hết. Vết thương của binh sĩ có chuyển biến tốt nhưng vẫn chưa lành hẳng."

Thẩm Thần không nghĩ nhiều lập tức nói:

"Ngươi đi nói cho Chu tướng quân rằng, ta biết. Ngày mai sẽ các binh sĩ sẽ hoàn toàn khỏe lại.", A Hắc cúi đầu nói vâng, hắn đang định rời đi thì đôi mắt xanh lam của Dương Tiêu thu hút tầm nhìn của hắn.

Thẩm Thần nhìn A Hắc đang thất thần, y theo đường nhìn của hắn, hướng nhìn của hắn đang chĩa hướng Dương Tiêu trong tay mình.

Y mỉm cười xoa đầu Dương Tiêu nói:

"Đứa trẻ này tên Dương Tiêu là do ta nhặt được lúc hái linh dược. Sau này, đứa trẻ này sẽ ở cùng với ta cho đến khi nó khôi phục hoàn toàn ta sẽ đưa nó đi. Chuyện này, ngươi không được nói cho ai biết, nếu để ta biết ngươi nói thì đừng trách ta vô tình."

Đối với người khác, câu nói này của y cũng đã khiến người ta sợ đến xanh mặt rồi nhưng A Hắc lại bình thường với câu nói này của y.

Hắn sớm đã hiểu được tính cách của y nên mấy câu đe dọa này chả ảnh hưởng gì đến hắn.

A Hắc nói vâng một tiếng, Thẩm Thần nhìn sắc mặt của A Hắc qua ánh sáng của mặt trăng soi, y biết A Hắc vốn đã quen với những lời này của y.

Thẩm Thần vươn tay vỗ nhẹ vào bờ vai của A Hắc nói:

"Dương Tiêu sau này nhờ ngươi chăm sóc, đừng bắt nạt nó. Bây giờ thì ngươi có thể rời đi rồi."

A Hắc tuân lệnh, hắn tôn kính hành lễ rồi mới rời đi.

Thẩm Thần bế Dương Tiêu đi đến phòng ngủ của y, y đẩy cửa bước vào liền đi thẳng đến giường ngủ.

Dương Tiêu được y đặt xuống giường, y vừa định rời đi thì bàn tay nhỏ của cậu nắm lấy góc áo của y nói:

"Đại nhân có thể ngủ ta được không?"

Thẩm Thần im lặng gật đầu, y vung tay về hướng cửa.

Cửa phòng liền đóng lại, y cởi đôi giày xong liền nằm xuống giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!