Chương 46: Hồi Ức Rồng

Trần Khanh mãi lắng nghe câu trả lời của y, bản thân cậu không biết đã đến nơi.

Đợi khi Thẩm Thần ngừng lại, cậu theo bản năng ngừng theo y, cậu nhìn khung cảnh trước mắt.

Trên mặt đất mọc đầy linh dược quý, hoa cỏ cũng chen lẫn ở trong đó, một hồ nước lớn tô thêm khung cảnh này như một thiên đường chứa bao nhiêu điều xinh đẹp.

Thẩm Thần nhìn cảnh tượng trước, khóe môi chợt cong lên tạo ra một nụ cười hoàn mỹ, y nói rằng: Đến nơi rồi., Trần Khanh không để tâm đến lời y, cậu bị cảnh sắc trước mắt thu hút, thật đẹp.

Lời trong lòng vang lên, Trần Khanh ước có thể ở lại nơi này.

Nhưng một câu nói của Thẩm Thần kéo cậu về hiện thực, y nói rằng:

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta mau hái dược liệu thôi."

Trần Khanh nói vâng một tiếng, hai người họ chia nhau đi hái dược liệu.

Thẩm Thần chọn hái dược liệu gần hồ, Trần Khanh lại hái dược liệu gần một bụi cây lớn.

Cậu vừa ngồi xuống chưa kịp hái thì đã bị một sinh vật từ trong bụi cây lao ra cắn vào tay cậu.

Trần Khanh hoảng hốt la lên: Có rắn.

Thẩm Thần đang hái linh dược, y nghe thấy tiếng hét của Trần Khanh, y đứng dậy quay người muốn giúp cậu nhưng sau khi thấy cảm tượng trước mặt thì lại không muốn giúp nữa.

Y thầm đỡ đầu nhìn Trần Khanh hoảng sợ, vung cánh tay đang bị một sinh vật nào đó cắn.

Trần Khanh nhìn Thẩm Thần nói:

"Đại soái, ngài mau cứu ta đi. Ta bị rắn cắn rồi, độc tính cũng sắp lan khắp người rồi."

Thẩm Thần nghe vậy cũng thở dài trong bất lực, y không nói gì chỉ đứng nhìn Trần Khanh với sắc mặt sợ hãi cầu cứu y.

Cậu thấy y vẫn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú không biểu cảm khiến cậu đã mất hy vọng, cậu nhắm mắt nhường như đang đợi cái chết.

Thẩm Thần thấy cậu như vậy cũng chỉ bất lực cất bước đi đến trước mặt cậu nói:

"Ngươi mở mắt ra nhìn xem là rắn độc cắn hay là thứ khác?"

Trần Khanh bất ngờ với câu nói của y, cậu chậm rãi mở mắt nhìn sang bàn tay đang bị sinh vật nào đó ngậm lấy.

Đôi mắt xanh lam chứa đựng đầy ngây thơ nhìn cậu, cặp sừng nhỏ nhắn khiến người khác không nỡ cắt đi, thứ đang ngậm lấy bàn tay cậu lại là một con rồng sơ sinh.

Trần Khanh nhìn đi nhìn lại con rồng đang ngậm lấy bàn tay của mình, ngoài nhìn thân thể lớn bằng một trẻ sơ sinh thì không còn gì.

Trần Khanh bình tĩnh lấy bàn tay còn lại đẩy hàm răng trên của con rồng khỏi bàn tay, cậu cố gắng hết sức đẩy ra những lại không thể đẩy được ngược lại càng khiến con rồng ấy càng cắn sâu thêm.

Thẩm Thần đứng nhìn lắc đầu thầm nghĩ:

Ngươi làm vậy sẽ không có kết quả, ta đành phải ra tay.

Thẩm Thần chạm nhẹ vào vảy rồng, y vuốt nhẹ nhẹ giọng nói:

"Ta không biết ngươi từ đâu đến nhưng ngươi đang làm đau người của ta. Ngươi có thể nào thả bàn tay của hắn ra không?", Trần Khanh ngơ ngác nhìn y, cậu không hiểu vì sao y làm vậy nhưng đây là một con rồng sơ sinh, nó làm sao hiểu lời của y.

Trần Khanh đã sai, con rồng ấy nghe hiểu lời của y, nó chậm rãi mở to hàm răng của mình ra.

Thẩm Thần nhẹ nhàng vươn hai tay của mình ôm lấy con rồng ấy khỏi bàn tay của Trần Khanh.

Trần Khanh thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, cậu ôm lấy bàn tay in dấu răng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!