Phong Mặc cũng không nói gì, hắn nhìn bóng lưng của nàng.
Tịch Nhiên lên tiếng hỏi:
"Phong thần, sư phụ ta...! ngài ấy như thế nào rồi?", câu nói ngắt quãng khiến người ngoài cũng nghe ra nàng đang lo lắng.
Lúc này, cổ họng của Phong Mặc như có một thứ gì đó chặn lại khiến hắn khó mở lời.
Tịch Nhiên đứng yên nhìn bức tượng thần đợi câu trả lời của Phong Mặc nhưng một hồi lâu không thấy hắn trả lời, lòng nàng chợt thấp thỏm.
Nàng quay người lại, đôi mắt đen nhìn nam nhân trước mặt.
"Vẫn chưa có kết quả, Thẩm Thần và Ma đế đánh nhau gần hết một ngày vẫn chưa phân thắng bại. Điện hạ, người yên tâm đi, ta tin chắc y sẽ không sao.", Tịch Nhiên biết sư phụ là người như thế nào, nàng biết thực lực của y nhưng nàng rất lo lắng cho y.
Y là người thầy, người bạn mà nàng từng biết, y đối xử với nàng luôn khác biệt với mọi người.
Nàng đã từng mất mẫu thân, ngoài A Bạch ra thì nàng không muốn mất người sư phụ này.
Bầu không khí xung quanh hai người phút chốc rơi vào tĩnh lặng.
Phong Mặc cảm thấy bầu không khí này có phần không thích lắm, hắn lên tiếng:
"Điện hạ, người định sẽ ở đây đợi Thẩm Thần sao?"
Tịch Nhiên chỉ nói Đúng vậy rồi chẳng nói gì thêm.
Câu nói vừa rồi của Tịch Nhiên khiến Phong Mặc có phần cạn lời.
Phong Mặc im lặng hồi lâu mới nói tiếp:
"Đám ma tu ấy cũng đã đi rồi, chúng thần cũng đã giúp người dân sửa chữa lại mọi thứ. Điện hạ, bây giờ người có thể rời khỏi ngôi miếu này rồi."
Tịch Nhiên chớp mắt nhìn bức tượng thần nói:
"Được, ngài đi trước đi. Ta ở đây đợi họ dậy rồi mới rời đi.", Phong Mặc chấp tay hành lễ rồi rời đi.
Tịch Nhiên vẫn đứng yên đó đến khi một tia nắng chiếu và trong miếu.
Từng người thức dậy, biểu cảm ban đầu của họ khi nhìn thấy nàng đứng lặng im là ngơ ngác.
Lúc này, một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi đi đến chỗ nàng, đôi mắt đen ngây thơ mang theo sự khó hiểu nhìn nàng.
Cậu vươn tay nắm lấy tay áo, hơi dùng sức kéo nhẹ, Tịch Nhiên chớp mắt một cái, nàng thu hồi tầm nhìn ở tượng thần.
Tầm nhìn của nàng ngay lập tức chuyển sang cậu bé ấy, nàng mỉm cười cúi người xuống, vươn tay xoa đầu cậu hỏi:Có chuyện gì sao?
Cậu bé ấy ngập ngừng một lúc mới lên tiếng:
"Suốt đêm qua, tỷ vẫn đứng đây sao?", Tịch Nhiên cũng không bất ngờ lắm với câu hỏi này của cậu, nàng chỉ gật đầu.
Cậu bé ấy nhìn vào khuôn mặt mang theo sự mệt mỏi của Tịch Nhiên hỏi Vì sao?.
Tịch Nhiên đáp:
"Vì bảo vệ đệ, bảo vệ người dân. Sư phụ của ta, người cũng đã từng làm những việc như thế này và ta cũng vậy, ta muốn giống người, muốn bảo vệ mọi người khỏi quỷ. Cho nên đệ yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ đệ.", cậu bé ấy nghe xong muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra được.
Cậu chỉ nhìn Tịch Nhiên một cái rồi cúi đầu xuống.
Tịch Nhiên cười nhẹ xoa đầu cậu nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!