Chương 33: Hồi Ức Khó Khăn

Sau khi tung một chưởng đánh vào ngực Mạc Hồ, Thẩm Thần ngay lập tức lợi dụng cơ hội chạy đi.

Y chạy đến một vùng đất trống, xung quanh không có cây cũng chẳng có người sống, là một nơi ý tưởng để quyết đấu.

Mũi chân y nhẹ nhàng tiếp mặt đất, y hít thở thật sâu, đôi mắt đen chậm rãi nhắm lại.

Linh lực trong người y bắt đầu có sự chuyển động, tu vi của y không ngừng tăng lên.

Sau một lúc điều tức, linh lực trong người y cũng đã vững hơn, lần quyết đấu này y sẽ không gặp khó khăn về linh lực.

Thẩm Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngát thầm nghĩ: Nếu lúc đó chậm thêm một chút chắc có lẽ tu vi sẽ mất hết.

Dòng suy nghĩ ấy của y ngay tức khắc bị câu nói nửa chế giễu nửa lo lắng vang lên từ phía sau y:

"Đang trong quyết đấu vậy mà ngài lại chạy đến nơi này? Nơi này có gì khiến ngài phải chạy đến nơi chứ?", Thẩm Thần quay người lại, khuôn mặt ôn nhu của Mạc Hồ liền xuất hiện trước mặt y.

Thẩm Thần lắc đầu nghiêm túc nói:

"Nơi này không có gì hết, chỉ là ta nghĩ nếu đánh nhau ở thành sẽ liên lụy đến người dân nên mới dẫn ngươi đến nơi này."

Mạc Hồ đột nhiên cười phá lên, tiếng cười của hắn lập tức xóa tan không khí tĩnh lặng xung quanh.

Hắn cười một lúc mới ngừng, hắn chấp tay nhìn y nói:

"Không hổ danh là đóa hoa thủy tiên* ngàn năm có một. Ta chưa bao giờ nhìn thấy một người như thế, ngài là người đầu tiên."

Thẩm Thần im lặng nhìn hắn, trong lòng y bây giờ rất khó nói.

Lúc đầu y vẫn còn cảm nhận được người trước mặt mình vẫn còn là sư đệ nhưng bây giờ y đã không thể cảm nhận được, từ cách nói đến cử chỉ của Mạc Hồ thật sự khiến y khó hiểu.

Thẩm Thần thầm thở dài, nghĩ bụng:

Mình phải làm sao đây? Mình không thể ra tay được.

Mạc Hồ thốt ra câu nói đó xong, hắn cau mày nhìn Thẩm Thần, đôi mắt đen của y nhìn hắn khiến hắn rất khó chịu.

Trong lúc Thẩm Thần đang thất thần thì Mạc Hồ nắm chặt thanh kiếm lao đến chỗ y nói:

"Đại nhân không nên gỡ bỏ cảnh giác như vậy, hai chúng ta vẫn chưa phân thắng bại."

Thẩm Thần hoàn hồn thấy Mạc Hồ đang lao đến chỗ mình, y nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Một chiêu xuất ra liền phá giải chiêu thức của Mạc Hồ.

Mạc Hồ cười nhẹ, hai người họ lại tiếp tục đánh nhau như trước, đánh nhau từ mặt đất đến trên không, thật sự không ai nhường ai.

Hai người đánh nhau ở một vùng đất hoang không người không cây.

Mấy canh giờ nữa lại trôi qua, Phong Mặc đứng trên tường thành nhìn khung cảnh lửa tàn trước mặt, hắn mất kiên nhẵn nhìn sang Mệnh thần hỏi:

"Đại nhân, chừng nào chúng ta mới có thể xem bọn họ đánh nhau?", Mệnh thần im lặng hồi lâu mới cất tiếng trả lời câu hỏi của hắn:

"Ngài đứng đợi thêm đi, bây giờ chúng ta đến thì sẽ không xem được cảnh đặc sắc nhất."

Phong Mặc nghe xong cũng cố gắng kìm nén cơn lửa trong lòng hắn, hắn lo cho Thẩm Thần, sợ y không đánh bại tên Ma đế đó ngược lại sẽ chết dưới kiếm tên đó.

Nhưng Phong Mặc không ngờ, tên Ma đế mà hắn nhắc đến lại là bằng hữu thân thiết của Phong Trần – Mạc Hồ.

Mệnh thần nhìn Phong Mặc rồi lại nhìn Phong Trần nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!