Hắc Vu nói mãi mà không nghe thấy Mạc Hồ trả lời, hắn hạ giọng hỏi:
"Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi có nghe ta nói không vậy?", Mạc Hồ thu hồi tầm mắt lại, hắn cười nhạt nói:
"Ngươi nói y là chiến thần mà đi đánh lén."
Hắc Vu không chút nghi ngờ nói:
"Không phải sao? Mũi tên ấy của y như muốn lấy mạng ngươi với lại...", hắn còn chưa kịp nói hết thì bị Mạc Hồ cướp lời, Mạc Hồ cười khẩy nói:
"Ta nhớ ngươi từng nói với ta rằng ngươi không thể nào làm tâm ma của y mọc rễ và ngươi cũng nói rằng y là người có tâm lương thiện thuần khiết, không có tạp niệm. Vậy sao bây giờ lại bảo y đánh lén, nơi y đứng nhìn thấy rất rõ chỉ là chúng ta không chú ý đến."
Hắc Vu biết Mạc Hồ thế nào cũng sẽ nói vậy chỉ là không ngờ, tên này lại bảo vệ người của Thiên giới.
Hắc Vu cười như không cười nói:
"Vậy ngươi giải thích cho ta xem, vì sao mũi tên của y lại không bắn trúng ngực ngươi?"
Mạc Hồ chấp tay, một làn gió thổi qua làm tà áo của hắn bay lên, hắn cười nói:
"Bởi vì trong lòng y vẫn còn coi ta là sư đệ cho nên mũi tên đó là cảnh cáo của y dành cho ta."
Hắc Vu nói:Vậy sao., hắn chẳng còn gì để nói.
Mọi chuyện mà Mạc Hồ nói không hề sai, ban đầu hắn đã tính toán hết, hắn dự định sẽ dùng tên chiến thần kia làm vật chứa nhưng mọi tính toán của hắn đều đổ sông đổ biển.
Hắn làm thế nào cũng không khống chế được y ngược lại hắn xém chút bị hồn tiêu phách tán.
Cho nên hắn mới đổi mục tiêu sang sư đệ của y, mặc dù đã thành công nhanh hắn vẫn cảm thấy tên Mạc Hồ này có chút vấn đề nhưng cũng xem như mục đích của hắn đã hoàn thành.
Chuyện bây giờ là phải có được tam giới, hắn nhất định phải khiến cho đám người của Thiên giới kiêu ngạo kia quỳ xuống chân hắn.
Hắc Vu nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của hắn ngay lập tức bị câu nói của Mạc Hồ đánh gãy.
Mạc Hồ nhìn Thẩm Thần ở phía xa đang giương cung về phía hắn.
Nhường như y muốn bắn phát thứ hai đến chỗ hắn, hắn mỉm cười nói:
"Lần này, y không cảnh cáo nữa. Ngươi nghĩ y có thể giết chết ta không?"
Hắc Vu im lặng sau khi Mạc Hồ nói câu đó, hắn không biết tên Mạc Hồ này có thắng tên chiến thần kia hay không? Nhưng trong lòng hắn có một dự cảm không lành với trận chiến này.
Hắn không biết phải nói như thế nào, hắn chỉ mong vật chứa này đừng chết đi.
Nếu tên Mạc Hồ này chết cũng đồng nghĩa với chuyện hắn sẽ hồn siêu phách tán.
Mạc Hồ thấy Hắc Vu không trả lời câu hỏi của hắn, hắn cười một cách ôn nhu nhất có thể nói:
"Ngươi nghĩ ta sẽ chết dưới tay y sao? Nhưng nếu ta không chết ngược lại có thể sống tiếp thì sao?", Hắc Vu có chút hơi khó hiểu với câu nói này của Mạc Hồ, hắn muốn nói gì đó nhưng không biết chuyện gì xảy ra khiến hắn đành nuốt lại lời.
Một lần nữa, Thẩm Thần giương cung bắt về phía Mạc Hồ, mũi tên mang khí phách ngất trời bay thẳng đến chỗ Mạc Hồ.
Đầu mũi tên sắc nhọn mang theo sức mạnh hướng thẳng đến ngực trái Mạc Hồ.
Hồn phách Hắc Vu đứng bên cạnh Mạc Hồ thấy mũi tên đang lao đến chỗ Mạc Hồ, khoảng cách càng lúc càng gần.
Hắc Vu muốn lên tiếng nhắc nhở Mạc Hồ chợt hắn nghe thấy tiếng cười thấp của Mạc Hồ, hắn chỉ thấy Mạc Hồ vung tay ra, mũi tên đó ngay tức khắc bị chặn lại khi chỉ cách hắn khoảng một gang tay.
Mũi tên bị chặn lại, lực cũng không còn khiến mũi tên rơi xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!