Tịch Nhiên và A Bạch cùng nhau đi tìm Thẩm Thần khắp nơi, nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy.
Ngay cả chỗ ở của y, hai người cũng đã tìm qua nhưng chẳng có kết quả gì, Tịch Nhiên đứng gần bờ hồ, nàng nhìn bầu trời lo lắng nói:
"Chúng ta không kịp nữa rồi, hai bên đã bắt đầu đánh nhau rồi."
Lúc này A Hắc đi đến chỗ nàng, khoảng cách giữa hắn với nàng khoảng ba bước, hắn làm vậy chỉ không muốn thất lễ với nàng.
Hắn chấp tay, khom lưng hành lễ nói:
"Mong điện hạ thứ lỗi, không biết điện hạ đã hỏi qua Thủy Thần chưa?"
Tịch Nhiên lúc này mới phát hiện ra ra một chuyện, sư phụ của nàng và Thủy Thần là bằng hữu.
Đã là bằng hữu thì Thủy Thần chắc chắn sẽ biết được sư phụ của nàng đang bế quan ở đâu.
Tịch Nhiên xua tay, giọng nói của nàng chứa đầy sự gấp gáp nói:
"Không sao, đa tạ đã gợi ý cho ta."
Tịch Nhiên nhanh chóng cùng A Bạch đi tìm Thủy Thần.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa, khung cảnh trước mặt khiến hai người bất ngờ.
Các vị thần chạy hối hả lướt qua hai người, nhìn vẻ mặt của họ có vẻ rất gấp.
Trong dòng người ấy, đôi mắt Tịch Nhiên nhường như đã thấy được người nào đó, Tịch Nhiên ngay lập tức cất tiếng gọi:
"Phong Thần đại nhân!"
Phong Mặc nghe thấy có người gọi mình, hắn liền quay người lại.
Tịch Nhiên không dám kéo dài thời gian, nàng chạy đến trước mặt hắn, Phong Mặc đang tính cúi người hành lễ thì câu nói của nàng đã cắt ngang.
Nàng nói:
"Đại nhân không cần hành lễ, ta hỏi ngài. Trước khi bế quan, sư phụ của ta có nói người bế quan ở đâu không?"
Phong Mặc mờ mịt nhìn nàng, trong đầu hắn tràn đầy câu hỏi, sư phụ? Sư phụ của điện hạ là ai? Làm sao ta biết.
Tịch Nhiên thấy vẻ mặt khó hiểu của Phong Mặc, nàng bồi thêm câu khiến suy nghĩ của Phong Mặc bị đánh gãy.
Nàng nói:
"Là Thẩm tướng quân, không phải ngài rất thân với sư phụ của ta sao?"
Phong Mặc nghe xong liền ngạc nhiên mà ồ lên, hắn nhanh chóng thu hồi lại thần sắc.
Hắn nói:
"Sư phụ của người không hề nói cho ta biết nơi y bế quan.", Tịch Nhiên đang muốn hỏi hắn xem ca ca của hắn có biết hay không, Phong Mặc biết nàng đang muốn hỏi gì, hắn nói tiếp chặn lời nàng:
"Ngay cả ca ca của ta cũng không biết y đang bế quan ở đâu!"
Tịch Nhiên đang muốn hỏi thêm thì Phong Mặc đã nghe thấy ca ca gọi mình, Phong Mặc không dám chậm trễ chỉ hành lễ rồi xoay người rời đi.
Tịch Nhiên cũng đành nuốt lại lời, nhìn Phong Mặc rời đi với dáng vẻ hối hả.
A Bạch đi đến bên cạnh nàng, cô lo lắng nhìn nàng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!