Chương 23: Hồi Ức Đệ Tử Bái Kiến Sư Phụ

Ngày hôm sau, Tịch Nhiên làm theo lời Thẩm Thần nói, nàng đến chỗ y vào giờ Mão.

Lúc này, trời nhá nhem tối lại thêm không khí se lạnh khiến người khác phải quên đi cơn buồn ngủ, lính canh thấy nàng đến cũng không ngăn cản còn dẫn nàng đến chỗ y.

Tịch Nhiên đi theo lính canh đến một hồ nước lớn, khắp hồ là những bông sen trắng, nhiều lớp cánh hoa xếp chồng và đan xen với nhau tạo ra khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Lính canh dẫn nàng theo đường mòn, cho đến khi hai người họ đi qua cây cầu bắc một ngôi đình ở giữa hồ.

Lính canh liền né sang một bên nhường đường cho nàng đi vào, Tịch Nhiên cất bước đi vào đình.

Lính canh thấy nhiệm vụ của mình đã hết, hắn ngay lập tức rời đi.

Thẩm Thần nhẹ đặt chén trà xuống, y nhìn sang Tịch Nhiên, y đưa tay hướng đến chỗ đối diện nói:

"Điện hạ ngồi xuống đi.", Tịch Nhiên im lặng ngồi xuống ghế đối diện y, Thẩm Thần vươn tay rót chén trà đưa qua cho nàng, y nhìn qua sắc mặt nàng một lượt mới mỉm cười nói:

"Điện hạ đừng căng thẳng như vậy, ta không có làm gì người đâu. Người cứ tự nhiên là được."

Đúng như lời Thẩm Thần nói, nàng đang căng thẳng.

Nàng sợ rằng y sẽ không nhận nàng là đồ đệ vì lần thử trước đó và thân phận của nàng cho nên nàng mới căng thẳng như thế.

Tịch Nhiên cầm chén trà lên một ngụm để giảm bớt căng thẳng.

Sau một ngụm trà thì nàng cũng bớt căng thẳng, Thẩm Thần thấy nàng bớt căng thẳng mới nói tiếp:

"Câu trả lời của điện hạ thật ra không sai cũng không hẳng là đúng, chỉ là khi bước vào tu luyện phải dựa vào tâm mới có thể tu luyện thành công."

Tịch Nhiên nghe vậy liền nghiêm túc nghe y nói, Thẩm Thần nói:

"Nếu tâm của điện hạ tĩnh lặng, không một thứ gì động được thì nhất định sẽ tu luyện thành công nhưng nếu tâm của điện hạ lại chứa đựng sự sợ hãi, căng thẳng, những điều tiêu cực như vậy sẽ có khả năng là tẩu hỏa nhập ma. Điện hạ hiểu ý của thần chứ?"

Tịch Nhiên nhẹ gật đầu, Thẩm Thần thấy nàng đã hiểu, y lấy ra một thẻ bài đặt trên bàn đẩy về phía nàng.

Thẻ bài được làm bằng đá cẩm thạch xanh, có hình chữ nhật.

Một đầu thân thẻ có sợi dây đỏ dùng để buộc.

Thẻ được trang trí hai mặt với kỹ thuật chế tác chạm khắc tinh vi, sắc sảo.

Ở giữa thẻ bài một chữ Thẩm vô cùng đẹp.

Tịch Nhiên nhìn thẻ bài trên bàn, nàng chần chừa một lúc mới nhận lấy thẻ bài.

Bàn tay gầy gò của nàng đặt lên tấm thẻ bài, hơi ấm từ thẻ bài truyền đến.

Tịch Nhiên cầm thẻ bài lên ngắm ngía một lúc mới nhìn Thẩm Thần, đôi mắt đen ngạc nhiên nhìn y.

Thẩm Thần mỉm cười nhìn nàng nói:

"Sau này người là đồ đệ của thần, thẻ bài là biểu tượng cho thần. Nó sẽ giúp người ra vào nơi này dễ dàng, không ai ngăn chặn."

Tịch Nhiên bất ngờ liền lập tức rời khỏi ghế ngồi, Thẩm Thần còn chưa phản ứng thì Tịch Nhiên đã quỳ trên mặt đất, cúi đầu bái lạy y.

Cùng với hành động đó là một giọng nói chứa đựng sự vui mừng cất lên:

"Đệ tử Tịch Nhiên bái kiến sư phụ."

Thẩm Thần đứng dậy đi đến đỡ nàng đứng lên, y vỗ vai nàng nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!