Chương 15: Hồi Ức Đoạn Tuyệt

Sáng ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu vào bên trong căn phòng.

Lúc này, Thẩm Thần chậm rãi mở mắt, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt y chính là trần nhà quen thuộc, Thẩm Thần nhìn một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, y nhìn xung quanh, màu vàng óng từ cung tên thu hút tầm nhìn của y.

Thẩm Thần đẩy chăn sang một bên, y bước xuống mang giày vào, cất bước đi đến chiếc bàn.

Trên bàn là một chiếc cung được bao phủ với lớp vàng óng, bên cạnh chiếc cung là một lá thư.

Thẩm Thần bình tĩnh như nước cầm lá thư lên đọc:

Gửi sư huynh, có lẽ đây là lần cuối cùng đệ gọi huynh là sư huynh.

Đệ biết chuyện ngày hôm qua là đệ sai, là đệ không đúng, cũng là đệ vô ý để ma đế nhập vào người.

Sư huynh, nếu sau này hai ta có gặp lại nhau, lúc đó đệ là ma tu giết hại bao nhiêu mạng người vậy thì huynh cứ thẳng tay giết chết đệ, đệ sẽ không oán trách huynh.

Cung Nguyệt Thiên này, đệ giao lại cho huynh, mong huynh có thể sử dụng nó tốt hơn đệ, đệ đã sớm không thể cầm được cung Nguyệt Thiên này và đệ không xứng đáng làm chủ nhân của nó.

Cảm ơn huynh đã cùng đệ lớn lên, cùng đệ trải qua những năm tháng đó và xin lỗi huynh vì đã khiến huynh mất đi một người thầy, một người cha.

Từ bây giờ, hai người chúng ta sẽ không còn là sư huynh đệ, không còn đồng môn.

Mong huynh có thể quên người sư đệ này mà bắt đầu cuộc sống mới.

Mạc Hồ.

Thẩm Thần đọc xong lá thư, y trầm ngâm một lúc.

Giọt nước mắt trong suốt đầu tiên rơi xuống lá thư, thấm vào lá thư, thấm vào nét chữ trên đó.

Tâm trạng lúc này của y phải nói là vô cùng hỗn loạn, cảm xúc cũng như vậy, sư phụ vừa mới mất, sư đệ lại đoạn tuyệt mà rời đi.

Thẩm Thần đau khổ thầm than trách tại sao số phận của mình lại như vậy.

Cuối cùng y vẫn không thể chịu được chuyện như thế này, cơ thể bất thình mất thăng bằng nghiêng ngã, Thẩm Thần vươn tay vịn vào mặt bàn.

Đến một lúc sau, tâm tình y mới dần dần bình ổn trở lại, y lặng lẽ cất lá thư đi.

Thẩm Thần nhìn chiếc cung ở trên bàn, y do dự một lúc mới cầm chiếc cung lên, một ánh sáng vàng bao phủ chiếc cung, chiếc cung trên tay y ngay lập tức biến mất.

Thẩm Thần cất bước rời đi, y đi thẳng vào khu rừng.

Thẩm Thần đi đến mộ sư phụ, y vén tà áo sang một bên, lặng lẽ quỳ xuống trước hai ngôi mộ.

Thẩm Thần bái ba lạy, sau khi bái xong y mới ngẩng đầu nhìn hai ngôi mộ trước mặt nói:

"Sư phụ, sư đệ đã đoạn tuyệt với chúng ta. Đệ ấy đã rời đi rồi, người có biết không?"

Đáp lại câu hỏi của y chỉ là sự yên lặng cùng với sự lạnh lẽo xung quanh, Thẩm Thần một mặt bình tĩnh như nước, y chấp tay cúi đầu nói:

"Sư phụ, có lẽ sau này đệ tử sẽ không đến đây, mong người ở dưới có thể tha thứ cho đệ tử và mong người có thể tìm được ngài ấy."

Sau câu nói đó của Thẩm Thần, một ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, một chiếc lá phong đỏ nhẹ nhàng rơi xuống, nó đáp xuống trên đôi tay của Thẩm Thần, y ngẩng đầu nhìn chiếc lá phong đỏ trên đôi tay mình.

Không biết y đang nghĩ chuyện gì chỉ thấy y cầm chiếc lá phong nhìn một lúc mới đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, Thẩm Thần không quên chấp tay hành lễ.

Sau khi y đi, khung cảnh xung quanh hai ngôi mộ trở về khung cảnh ảm đạm trước kia chợt có một giọng nói trầm phá tan khung cảnh đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!