Nếu cứ trực tiếp trình đơn xin nghỉ thì thế nào lý trưởng cũng sẽ khuyên nàng giữ tháp thêm một thời gian nữa cho mà xem, vì không có ai thay thế ngay được. Dù sao không phải người nào cũng có thể làm được công việc này, phải sống lâu và có đủ ý chí kiên định. Yêu có thể sống lâu, nhưng chẳng mấy kẻ chống lại được cám dỗ của Phật cốt. Lúc trước nàng có thể đảm nhiệm là nhờ có Liên sư tiến cử, nên trong thời gian ngắn phải tìm được người thích hợp lấp vào chỗ trống của nàng thì thật sự e không dễ gì.
Vẻ ngoài của A Hạc giữ tháp nhìn rất chán, người lùn tịt, sống mũi lại đầy tàn nhang, nếu nhét vào giữa đám đông thì dù có nhìn mấy lần cũng chưa chắc đã tìm được nàng. Đi tới từ đầu kia con đường, nàng dừng chân trước cửa nha môn, hộ vệ tay cầm đao trấn yêu trông thấy nàng liền vội hỏi: "Tiểu sử đến nha môn làm gì vậy? Đã sửa xong thần tháp rồi sao?"
Nàng chỉ cười cười chứ không đáp, đi đến trước cánh cửa gỗ cao nhưng hẹp, thoắt một cái hình dáng đã biến đổi. Chúng hộ vệ đang nhìn nàng chợt thấy kinh hãi, nghi ngờ không biết liệu có phải mắt mình hoa hay không… bởi vì chỉ thoáng chốc mà bóng lưng nàng trông khác hẳn trước đây, dáng cao thon, hai tay thả hờ bên hông, vạt váy phiêu bồng; vừa bước qua ngưỡng cửa liền biến mất.
Lý trưởng đón tiếp nàng cũng bị dọa sợ, hỏi nàng là người phương nào, nàng chỉ đơn giản giới thiệu thân phận và nguyên nhân từ chức, cuối cùng khom lưng bảo: "Ta thật sự có chuyện rất quan trọng, chỉ có thể ở lại thành Thiên Cực thêm mười ngày. Nội trong mười ngày xin lý trưởng tường trình lên thành chủ, nhanh chóng tìm người thay thế ta."
Đương lúc lý trưởng vẫn còn sững sờ, nàng cáo từ lui ra. Bước ra khỏi ngưỡng cửa, ánh dương ấm áp hắt lên mặt, nàng đã không nhớ lần cuối cùng Diễm Vô Phương xuất hiện ở con phố này là từ khi nào rồi.
Để Cù Như đậu trên vai, nàng đi băng qua xóm chợ, dung mạo ma mị quá xuất chúng làm biết bao người không ngừng ghé mắt nhìn. Chẳng có ai nhận ra nàng, rồi chẳng mấy chốc cả A Hạc giữ tháp cũng sẽ bị lãng quên thôi. Vô Phương nghĩ bụng, nếu có thể bình an thoát khỏi Yểm Đô, nàng sẽ tìm một sơn động để tĩnh tâm tu hành, chờ Liên sư quay về Sát Thổ rồi lên núi Cát Tường bái sư. Không thể chọn lựa xuất thân, vậy cứ một lòng muốn tu thành chính quả cũng tốt.
Nàng khoan thai lướt qua dòng người, bỗng nghe thấy có tiếng nói nhỏ bên tai mình: "Hãy tận hưởng ngày nắng hôm nay đi, vì chưa chắc sau này đã được thấy lại."
Nàng thất kinh, xoay người lại nhìn quanh, nhưng kẻ đến người đi, mọi thứ ban nãy cứ như là ảo giác.
"Lạ quá…" Nàng lẩm bẩm, chẳng lẽ còn có người khác biết bọn họ muốn đến núi Cửu Âm sao?
Nguyên hình của Cù Như là mặt dẹt, không có sống mũi. Cô bé đờ đẫn mở to mắt nhìn nàng, há miệng kêu *coo
-roo* rồi vỗ cánh bay thẳng lên trời.
Chấn Y đứng trước cửa miếu đợi các nàng trở lại, về cơ bản vết thương của y đã hồi phục, có thể thoải mái đi lại rồi. Chỗ bầm tím sưng vù tan biến để lộ ngũ quan sắc sảo, Vô Phương rất thích mắt y, trông như suối lạnh chốn Thiên Trì vậy, thăm thẳm và đen như mực. Diện mạo bất phàm thì khó tránh chuyện mang theo khí thế bức người, có lúc nàng lại sinh ra ảo giác quái lạ, dù y cúi đầu thuận theo thì nàng vẫn cảm nhận được y đang chống đối, tương lai tất khó quy phục.
Dĩ nhiên sống chung lâu thế rồi, đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy gương mặt thật của nàng. Bỗng đối diện với gương mặt tuyệt sắc, chàng công tử trẻ tuổi vừa hoảng vừa chẳng biết phải làm gì.
Vô Phương bước lên thềm đá, chế nhạo: "Sao? Không nhận ra sư phụ nữa rồi à?"
Y đứng trên chỗ cao còn nàng ở ngoài cửa, khuôn mặt hơi ngước lên dưới ánh mặt trời càng thêm lung linh rạng ngời.
Chấn Y lúng túng, vội lui sang một bên, xuôi tay nói: "Đệ tử đã tìm được bản đồ năm nghìn do tuần* Nam Bắc núi Cửu Âm, Yểm Đô ở tại phía Bắc Cửu Âm. Hãn Hải ở một góc Đông Nam, vừa vặn tạo thành thế đất vây quanh thành Sâm La."
(*Chú thích của tác giả: "do tuần" là phiên âm chữ yojana từ tiếng Sanskrit, đơn vị đo khoảng cách của Ấn Độ cổ, một do tuần tương đương với khoảng cách một ngày đi của một con trâu đực, khoảng 7 dặm Anh, tức 11.2 km.)
Đúng là niềm vui bất ngờ, Vô Phương cũng từng lo lắng, trông bộ dạng chết sống không chịu nói ra sự thật của các nữ yêu lúc trước, muốn nhờ bọn họ chỉ đường ấy hả, nhất định sẽ bị từ chối tắp lự. Giờ có bản đồ thì dễ rồi.
Nàng cầm lấy bản đồ bằng da trâu, tìm được thành Sâm La ở một góc tấm da, ra khỏi thành đi về phía tây là Hãn Hải, chưa tới núi Thiết Vi, bên kia ngọn núi chính là Phạm Hành Sát Thổ.
Đầu ngón tay nàng nhẹ miết miết dãy núi trùng điệp, "Thì ra Yểm Đô gần Phong Đô đến vậy, hèn gì quanh năm không có ánh nắng."
Chấn Y lại gạt đi, "Ở đó không có ánh nắng không phải là vì gần Phong Đô mà là vì núi Thiết Vi. Phần chìm dưới mặt nước của núi Thiết Vi sâu ba trăm mười hai do tuần, mà phần trên mặt nước cũng cao cỡ ấy. Núi quá cao, nhật nguyệt đều bị cản trở nên quanh năm ở Yểm Đô mới không thấy mặt trời."
Vô Phương á khẩu không trả lời được, nàng phát hiện trên phương diện khác vị đồ đệ này đúng là nhanh trí hơn nàng nhiều. Thật ra nàng vốn có bệnh mù đường, lúc trước lên núi Cát Tường phải đi lạc mấy bận thì mới nhận ra được thế núi. Nếu thật sự chỉ có nàng và Cù Như lên đường, e là đi một nghìn năm cũng không tới được Cửu Âm.
"Núi cao ba trăm mười hai do tuần, băng qua đó không hề dễ…"
"Chúng ta có thể đi đường vòng, thế núi tuy rộng nhưng lại là đất bằng, so với leo núi thì tiết kiệm sức lực hơn nhiều."
Cù Như phục sát đất trước hiểu biết của Chấn Y, cô bé hô to: "Ôi sư đệ thông minh quá! Sư phụ yên tâm, có đệ ấy ở đây, chúng ta nhất định thuận lợi đến được núi Cửu Âm."
Vô Phương chẳng nói chẳng rằng, chỉ bất ngờ hỏi: "Ngươi bị mèo yêu khổng lồ hút mất công lực, có cơ hội khôi phục không?"
Y im lặng một thoáng mới xác nhận: "Chỉ cần giết chết mèo yêu khổng lồ thì công lực của đồ đệ sẽ phục hồi như cũ, đấy cũng là nguyên nhân vì sao đồ đệ muốn đến Phạm Hành Sát Thổ với sư phụ."
Đúng là như thế mới hợp lý, Vô Phương gật đầu. Tuy khác mục tiêu, nhưng cùng điểm đến thì vẫn có thể đồng lòng lên đường.
Thời hạn mười ngày nàng cho lý trưởng trôi qua rất nhanh, cuối cùng lý trưởng cũng dẫn một tăng nhân hơi lớn tuổi đến, nàng nhìn xuyên qua thể xác thì đúng là con người.
Nàng giao chiếc chìa khóa duy nhất trong miếu cho tăng nhân rồi bắt đầu bàn giao công việc hàng ngày. Lý trưởng kéo tay áo nàng nói: "Hạc tiểu sử này… À không linh y này, linh y giữ tháp đã hơn năm mươi năm rồi, không có ai làm việc thỏa đáng hơn linh y cả. Ta đã báo chuyện linh y nghỉ việc với thành chủ rồi, ý của thành chủ là linh y cứ lo việc của mình đi, nhưng sau khi hoàn thành thì có thể quay về phục chức không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!