Chương 50: (Vô Đề)

Nghe chàng nói thế, Vô Phương mơ hồ thấy đau đầu. Giờ thích hợp để đàm luận chuyện này sao? Thế mới bảo con người lệnh chủ chính là "đặc biệt" ở điểm này, chàng có thể tỉ mỉ tạo bầu không khí, song cũng có thể chỉ vài ba câu đã phủi sạch hảo cảm của kẻ khác. Nàng phải học cách không so đo với chàng, so đo nữa thì chỉ muốn đánh chàng một trận nhừ tử thôi, đến lúc đó chàng lại vừa khóc vừa kêu, rồi nàng vẫn không có biện pháp trị chàng

Nàng hít sâu một hơi, "Lệnh chủ uyên bác, ngay đến mấy chuyện ít ai chú ý cũng biết tường tận tới vậy."

Lệnh chủ xấu hổ cười cười, "Nào có nào có, nam giới đều khá thích mấy thứ liên quan đến võ hiệp mà. Không giấu gì nàng, ta đã từng muốn học theo hiệp khách hành tẩu giang hồ, đáng tiếc cuối cùng vẫn không kiếm được thanh danh gì. Kỳ lạ thật, lúc trước ta đã giết chết chín đạo yêu mười ba đạo quỷ, theo lý mà nói thì chính là vì dân trừ hại mà, chẳng biết vì sao đám yêu ở Sát Thổ lại thích bôi xấu sau lưng ta vậy nữa."

Nàng thuận miệng đáp cho qua: "Vì họ coi ngài là kẻ địch giả tưởng."

Lệnh chủ bừng tỉnh hiểu ra, chỉ có nhân tài ưu tú mới đủ tư cách trở thành kẻ địch giả tưởng thôi, chàng bèn vỗ đùi cái đét, "Nương tử quả nhiên cực kỳ thông minh!"

Bây giờ có thể tiếp tục được chưa? Nàng chuyển tay chàng từ cổ sang đầu vai, sau đó tới toàn bộ cánh tay, "Hy vọng lệnh chủ cẩn thận lưu ý, cơ hội này chỉ có một lần, không có lần thứ hai đâu đấy."

Lệnh chủ lập tức ngậm miệng, chàng hiểu ý nàng, tức là nhân lúc bây giờ nàng còn tình nguyện thì mau cảm nhận cho tốt, bỏ qua cơ hội này là chẳng còn nữa đâu, chớ lãng phí thời gian vào ba chuyện tầm phào này. Nàng đồng ý làm vậy thì coi như đã có phần thua thiệt, vẫn chưa thành thân mà nàng lại có thể làm được tới bước này, thật sự là thiện lương đại nghĩa lắm rồi.

Lệnh chủ cảm thấy may mắn không thôi vì đã nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, bằng không thì dù có lộ mặt cũng chưa chắc được thân mật với nàng. Nàng quá nghiêm túc, có một vị hôn thê nghiêm túc đúng là bi thương thật mà. Nhớ lại tiểu tiên giữ đèn lúc trước rõ ràng là đã lên xe với kẻ khác trước rồi mới quay đầu lại thoái hôn với chàng, nếu Vô Phương cởi mở bằng nửa cô ta thì với thủ đoạn của mình, chàng đã chiếm được nàng từ lâu rồi.

Song bây giờ có thể quang minh chính đại chấm mút, nghĩ thôi chàng cũng thấy vui lắm rồi. Đáng tiếc là không nhìn thấy gì, chàng đã cố mở mắt thật to, nhưng không biết dải lụa này làm từ gì mà chẳng thể nhìn xuyên qua được.

Chàng có thể cảm nhận được từng đường cong săn chắc cùng bắp thịt run rẩy đang vô cùng căng thẳng của nàng. Thật ra hai bên im lặng như thế này, chàng cũng rất bất an. Bởi vì chàng thật sự rất rất thích nàng, đến nỗi thành tín ngưỡng luôn rồi, từ lòng ngưỡng mộ dành cho thần linh ban đầu, dần dà bắt đầu mơ tưởng hão huyền. Trải qua một thời gian chung đụng không dài không ngắn, bây giờ chàng càng thêm thích và khao khát nàng.

Thậm chí lúc đang ôn tập với kính càn khôn, trước mắt chàng còn hiện lên vóc dáng uyển chuyển và đôi mắt dịu dàng của nàng nữa cơ.

Cách đây không lâu trong vòng kim cương đã diễn ra tình huống thế này rồi, chỉ là đổi vai nhau mà thôi. Thì ra sờ và được sờ là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau. Lệnh chủ có phần xấu hổ vì nghe thấy được hơi thở vội vàng của mình đang được khuếch trương trong màn đêm tĩnh lặng này.

Tay chàng đang vượt núi băng đèo, mỗi một đốt ngón tay đều tỉ mỉ đo lường từng tấc da thịt. Cơ thể nàng là kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian, chàng phải cố khống chế, không để suy nghĩ xấu xa trong đầu phá hỏng sự thiêng liêng này.. dù chàng thật sự rất muốn trực tiếp "vấy bẩn" nàng luôn cho rồi.

Thế nên tuy ngồi thẳng lưng vô cùng nghiêm túc, nhưng xương lệnh chủ lại nhũn ra như sắp không chịu nổi nữa, rất muốn cùng ngã vật xuống với hôn thê.

"Nương tử à…" Môi chàng run bần bật, "Đã đo xong cánh tay rồi, có thể đổi chỗ khác."

Tầm mắt lệnh chủ đã bị dải lụa che lại, Vô Phương biết chàng không nhìn thấy, cho nên liền thoải mái để mặc mặt mình đỏ ửng trong màn đêm.

Tim đập không theo tiết tấu, nàng nhớ chỉ lúc bị đạo sĩ truy đuổi khi trước mới có cảm nhận này. Lệnh chủ nói chàng sinh ra từ lửa, nên đi đâu cũng có sét chớp lửa tóe, gây ra hỗn chiến đủ loại. Nàng co rúm trước đầu ngón tay chàng, có lẽ chàng cảm nhận được nên hơi rụt tay về, các ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng liền cách xa nàng hai tấc. Nàng cố mở to mắt nhìn đau đáu, tựa như chỉ một khắc sau chàng sẽ ném nàng vào đống lửa vậy.

Vô Phương cũng chẳng rõ tại sao mình lại hồ đồ đi đến bước này nữa, tích cóp công đức bao lâu nay, giờ dùng cả chính bản thân mình bù vào luôn, nói miệng nghe thôi đã không tưởng tượng nổi. Nhưng sống trên đời, ai cũng có một giai đoạn bước ngoặt cả. Liên sư quả thật có thể nhìn thấu đáo mọi chuyện, ông nói đi theo Bạch Chuẩn là nghịch bùn cùng chàng, số mệnh của nàng hẳn là vậy rồi.

Nàng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm kéo lấy tay chàng trùm lên nơi cao ngất nào đó.

Lệnh chủ ngờ nghệch có lẽ chẳng ngờ hạnh phúc đột nhiên ùa đến nên đờ mặt ra, "Đây là gì?" Vừa hỏi chàng vừa bóp hai cái.

Nàng thẹn quá hóa giận, "Bạch Chuẩn, ngài chớ có giả hồ đồ!"

Lệnh chủ tỉ mỉ nghiền ngẫm một lượt rồi cũng nhận ra, nhưng lại không nỡ rụt tay về mà vẫn duy trì tư thế lúng túng đó, lắp bắp gọi: "Nương… nương… nương…"

Vô Phương thật sự rất muốn tát chàng một phát, "Ta không phải là nương của ngài!"

Rốt cuộc chàng cũng tìm lại được lời nói: "Ta kích động quá, nương tử à…"

Lúc này tốt nhất đừng nói gì cả, nói thêm một câu là lại thêm lúng túng. Nàng đưa tay bịt kín miệng chàng, cảm nhận bàn tay khéo léo và nóng như lửa của chàng lại bắt đầu từ tốn chu du thám hiểm. Sau lần này, nàng biết dù không muốn gả cũng phải gả cho đồ ngốc này.

Lúc lệnh chủ tập trung sẽ đem lại một cảm giác kỳ quái. Khi nãy trước ánh mắt như điện của chàng, nàng không dám cẩn thận quan sát chàng. Bây giờ chàng đã bị che mắt, ngồi xếp bằng trên nhụy sen, y phục đỏ như lửa, Phật ấn sáng rực, dáng vẻ yêu nghiệt nghiêm túc trông như ma quỷ vừa giác ngộ. Rốt cuộc nàng cũng có thể đường hoàng nhìn kỹ chàng.

Lệnh chủ có lông mi cực dài, chân mày sắc nét rõ ràng, kéo tới tận tóc mai. Đôi mắt chàng… lúc đầu chính nó đã khiến nàng rung động đến ngơ ngẩn. Con ngươi thăm thẳm như có nghìn ánh sao vàng rực rỡ là kim ngọc đẹp đẽ nhất nàng từng thấy. Nàng rốt cuộc cũng dời tay xuống… mũi chàng rồi miệng chàng… chóp mũi thon gọn, môi đỏ tựa chu đan, viền môi đầy đặn, chàng không phải là hạng bạc tình.

Đêm đẹp sẽ luôn thôi thúc nhu tình phát triển, lệnh chủ bỗng cảm thấy công tác nặn tượng có thể để sau, chàng dời tay đến vai nàng, nhẹ kéo nàng vào lòng ôm chặt.

Hôn thê tuy cao ráo nhưng hơi mảnh mai quá mức. Chàng nhẹ vuốt ve lưng nàng như muốn trấn an. Xương bướm* nàng nhô lên, lệnh chủ cho rằng nhất định trước kia nàng đã phải chịu vất vả lắm, nên không khỏi thấy đau lòng.

(*Xương bướm nằm sau lưng, người gầy sẽ thấy rõ hơn.)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!