Chương 44: (Vô Đề)

Thật sự là xảy ra chuyện lớn rồi, lệnh chủ hốt hoảng, "Làm sao giờ, bổn đại vương đâu có thích đánh mạt chược."

Ly Khoan khuyên chàng rằng nếu chuyện đã rồi thì cũng chớ quá xoắn xuýt làm chi, trước đây khi đưa mười sáu phần sính lễ cũng nên nghĩ tới chuyện có ngày hôm nay. Cậu ta nhe răng cười, "Chúa thượng thật ra rất muốn hưởng phúc một chồng lắm vợ đúng không? Chuyện này có là gì đâu, Yêu giới nhiều kẻ tam thê tứ thiếp mà, huống hồ là bá chủ Sát Thổ như ngài!

Ngài có thể cùng lúc cưới cả ba vị này vào cửa, cũng đừng lấy lại mười ba sính lễ dư ra kia nữa, để chốc chốc lại có một người hữu duyên đến, hậu cung của ngài sẽ được thay máu thường xuyên, luôn có người mới vào, nghĩ thôi đã thấy thích rồi."

Thích hả? Thích cái mốc nhà hắn! Lúc trước chàng quăng lưới rộng là vì vừa bị bỏ rơi, muốn tìm cô nương nào đó ở Phạn Hành Sát Thổ bắt đầu một cuộc sống mới. Về phương diện hôn nhân chàng tự biết giá của mình, thanh danh không tốt, cộng thêm nơi này không có tí ánh sáng mặt trời, mấy cô nàng có thể theo đuổi thì chẳng ai để ý tới chàng. Vốn không ưa tà đạo, chàng bèn nghĩ ra biện pháp kia, mặc dù có phần bá đạo, nhưng phải nói rằng nó khá là kích thích, hơn nữa lại có hiệu quả tuyệt vời.

Chàng không có dã tâm, đặt sính lễ khắp nơi là vì sợ không ai mắc câu chứ chẳng phải để hưởng phúc gì hết. Hơn nữa, nói thật thì chàng vốn đã không còn ôm hy vọng gì với đống sính lễ kia, chẳng ngờ lại có ngày nhận được chim xanh đưa thư, nói linh y của Diêm Phù tới lấy rồi. Chàng vụng trộm tới nhìn lén Diễm Vô Phương một lần, vô cùng hài lòng, cưới được nàng liền trở thành mục tiêu phấn đấu ngày đêm của chàng.

Duyên phận thật là, lúc thì không đến, mà đã đến lại đến liền mấy mối, lệnh chủ nhếch mép, cười ảo não.

"Haiz, các thành chủ phái người đưa gả hả? Mấy cô nương kia biết gả cho ta mà còn chịu đến, có phải đầu óc bị vấn đề không?" Chàng vắt óc suy diễn, "Lấy Yểm hậu nhà ngươi mà nói đi, ta còn thiếu điều không quỳ xuống cầu nàng thôi, tới giờ nàng vẫn chưa chịu xuôi kìa. Ta vì cô vợ này mà tốn biết bao nhiêu tâm tư, nhưng mấy cô nương kia lại ngoan ngoãn mò tới cửa, dễ dàng quá rồi!"

Ngũ quan Ly Khoan Trà vặn vẹo, "Vậy chúa thượng có cao kiến gì không? Dù sao cũng là sính lễ ngài để lại, bây giờ ngài đổi ý cũng không ổn. Theo ý thuộc hạ, chẳng bằng xem mặt trước đã rồi hãy nói sau, nếu hợp nhãn ngài thì giữ lại, thêm mấy vị phu nhân là ngài có thể sinh thêm được mấy trăm đứa bé, tội gì không làm chứ."

Lệnh chủ cảm thấy chẳng ổn, "Ta đã có Vô Phương rồi."

Ly Khoan chậc lưỡi, "Yểm hậu tuy tốt, nhưng tới giờ vẫn chưa bằng lòng gả cho ngài, tình cảm của ngài chỉ phát sinh một phía, thuộc hạ nhìn thôi cũng xót xa. Nếu cơ hội tốt đã tới trước mắt thì ngài cũng xem xét lại, nếu Yểm hậu nghĩ thông suốt thì chúng ta sẽ luận theo thứ tự, có thể để nàng làm thê, còn các phu nhân khác làm thiếp."

Lệnh chủ lắc đầu, "Ta không muốn người khác, chỉ muốn nàng."

Ly Khoan phát hiện lệnh chủ nhà mình rất cứng đầu, "Mấy thứ như tình yêu đôi khi phải dựa vào cướp giật, trải qua cạnh tranh mới có cuộc sống tốt đẹp được. Ý của thuộc hạ là, có thể mượn cơ hội này dò xét tâm ý Yểm hậu, nếu nàng quan tâm ngài, nghe nói có mấy ứng viên mới đến thì nhất định sẽ cuống lên. Còn nếu nàng không quan tâm ngài, thì đừng nói là hai người, dù ngài có cưới mười người nàng cũng sẽ thờ ơ.

Nếu thật là thế, thuộc hạ cảm thấy ngài không cần phải phí thời gian với nàng nữa, cục đá ôm mãi không nóng ngài còn nhét vào lòng làm gì, để nàng về núi Thập Trượng làm linh y của nàng đi. Sau này nếu ngài nhức đầu nóng sốt thì có thể đi cửa sau ghi tên cấp cứu, đoán chừng nàng cũng sẽ nể mặt ngài."

Lệnh chủ nghe Ly Khoan nói mà đau lòng, không dám tưởng tượng tới cảnh Vô Phương không quan tâm mình, không biết khi ấy chàng phải làm gì. Nhiệt tình chàng tích cóp trong mười nghìn năm qua xài hết với nàng rồi, lần đầu tiên cảm thấy tình cảnh chân thật quý báu biết bao, nếu đo đếm được, nói ra đến bản thân chàng cũng phải sợ.

Chàng khịt mũi, "A Trà, ngươi có biết sức nặng của mối tình đầu không?"

Ly Khoan Trà thoáng sững sốt, "Mối tình đầu? Không dối gì ngài, tình đầu quả thực khắc cốt ghi tâm, đến giờ thuộc hạ vẫn nhớ tới tình đầu của mình, lần nào nhớ tới cũng muốn thiêu chết nàng ta. Tình đầu là để căm hận mà."

Lệnh chủ liếc cậu ta, quả nhiên là bò sát, không bằng cả cầm thú. Chàng nói: "Mối tình đầu là để nhớ nhung và trân trọng, bổn đại vương không muốn sau này có tiếc nuối, nên phải một lần bắn trúng mục tiêu, cưới được tình đầu về."

Ly Khoan cái hiểu cái không, *ồ* một tiếng dài rồi chợt nhớ ra, "Không phải mối tình đầu của ngài là tiểu tiên giữ đèn ngồi trước kim cương sao, sao lại đổi thành Yểm hậu rồi?"

Chàng tức giận, "Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy, ta nói ai thì chính là người đó. Chẳng lẽ chính ta còn không biết hả, ả giữ đèn đó đến mặt mũi ta cũng chưa thấy, ả có tài đức gì mà làm mối tình đầu của bổn đại vương?"

Ly Khoan bị mắng xối xả, đành vâng vâng dạ dạ thuận theo. Có điều việc cấp bách bây giờ vẫn là giải quyết đề khó kia trước, cậu ta khua thêm dũng khí nói: "Nói sao thì chúa thượng cũng phải có quyết định, sứ giả do hai vị thành chủ kia phái tới vẫn còn đang cung kính đợi trong Yểm Đô. Cô nương người ta cũng đến rồi, dù chúa thượng không muốn thì chí ít cũng phải cho người ta câu trả lời hợp lý."

Lệnh chủ không khỏi thấy phiền, "Đều tại ngươi!"

Ly Khoan cứng họng, sao lại trách cậu ta chứ, ban đầu chuẩn bị nhiều sính lễ như thế cũng đâu phải ý của cậu ta. Nhưng ông chủ đang không hài lòng, phải tìm kẻ phát tiết, nhân tiện đùn đẩy trách nhiệm luôn, mà thân là tâm phúc tuyệt đối kiêm cố vấn, nhẫn nhịn là kỹ năng không thể thiếu. Ly Khoan khom người thấp sát đất, "Vâng vâng vâng, là thuộc hạ vô năng, không thể san sẻ với chúa thượng."

Lệnh chủ còn muốn mắng tiếp nữa thì đột nhiên nhìn thấy hôn thê dừng lại dưới mái hiên, đang nghi ngờ nhìn mình. Chàng giật thót, nuốt đầu lưỡi vào lại rồi vội hắng giọng rõ to, chắp tay ra sau lưng, ưỡn người thong thả khoan thai đi vào nhà tranh.

Dáng vẻ chột dạ của Ly Khoan Trà viết rõ trên mặt, lúc đi qua người Vô Phương lập tức co rụt cổ, chẳng dám nhìn nàng.

Cù Như bưng trái cây đi ra, càm ràm: "Không có mặt trời, ngay cả trái cây cũng không lớn khỏe được… Haiz, sư nương, rắn bốn chân, hai người ăn hết đi."

Lòng lệnh chủ không yên, quay hai vòng rồi bỗng vỗ tay: "Nhớ rồi, còn chút chuyện nhỏ phải giải quyết, ta về trước đây." Đi được hai bước chàng lại gọi một tiếng "nương tử" đầy tha thiết, "Tối nay ta sẽ lại tới, nhớ giữ cửa cho ta nha."

Vô Phương cau mày nhìn chàng, "Tối hôm qua ngài có tới à?"

Lệnh chủ lắc đầu, "Tối qua ta bận nhuộm vải, không có thì giờ rảnh. Tối nay nhất định sẽ đến, nàng đã đồng ý đo kích cỡ rồi đấy, đừng quên."

Chàng xoa tay cười he he đi ra cửa, dáng vẻ gian manh khiến người khác không ưa nổi.

Cù Như đang gặm mận đưa mắt nhìn chàng, "Lệnh chủ cũng có chính sự cơ à? Em cứ tưởng tinh lực của ngài ấy tốn hết ở chỗ sư phụ rồi chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!