Chương 40: (Vô Đề)

Cảm giác đầu trống rỗng, thần trí như có lớp sương dày đặc che lấp và tim đập thình thịch khiến Vô Phương thấp thỏm lo lâu.

Lệnh chủ luôn mở miệng với giọng điệu tự kiêu đắc ý này, chàng có đẹp đến độ kinh hãi thế gian hay không thì nàng không biết, dù gì trước giờ cũng chỉ thấy được một chỏm của núi băng* mà thôi. Nàng chỉ nhớ sắc môi rực rỡ như mùa xuân thoáng qua kia là thứ mình chưa từng thấy bao giờ.

(*Tảng băng trôi trên biển thường chỉ là một chỏm nhỏ của một tảng lớn.)

Chắc hẳn chàng tự tin về tướng mạo của mình lắm, đúng là một người kỳ lạ, rõ ràng rất thích đẹp, nhưng xưa nay lại không hề đổi bộ áo choàng. Chàng sợ điều gì? Sợ kẻ khác nhận ra tướng mạo của mình rồi gây ra tổn hại gì đến chàng và Yểm Đô ư?

Trong lòng Vô Phương dấy lên niềm nghi hoặc, nhưng ngón tay lại bất giác chậm rãi di động trên mặt lệnh chủ… đây là lông mày, rất ngay ngắn, kéo dài đến tận tóc mai. Chỉ dựa vào sờ thì khó mà nói được đôi mắt trông như thế nào, nhưng lông mi rất dài, lướt qua ngón tay nàng có phần nhồn nhột. Sau đó là mũi, miệng rồi môi… Những bộ phận này đã từng khắc thật sâu trong trí nhớ của nàng, đến nỗi có lúc nửa đêm nằm mơ nữa cơ, mà không chỉ một lần thôi.

Đối với tướng mạo của một người, nhìn là cảm nhận trực quan, còn chạm là khắc sâu ấn tượng vào trong não, hoàn toàn là hai trải nghiệm khác biệt nhau. Mới đầu còn cần chàng dẫn dắt, sau đó ngón tay nàng như có ý chí của riêng mình, cẩn thận "nhìn" từng chút một, xúc cảm nơi tay như nắm đấm liên tục gõ vào cửa lòng nàng.

Song lệnh chủ lại là một đại yêu quái không hề hiểu phong tình, vừa mở miệng thì tình ý đều tan biến sạch, "Nương tử, nàng giống bị mù quá…"

Nàng nhắm mắt, bực bội quát: "Im mồm, không được nói chuyện."

Lệnh chủ chắc mẩm hôn thê đã mất hồn rồi, vẻ đẹp của chàng quả nhiên không có gì sánh kịp.

Được thôi, không cho nói thì không nói, chàng nghĩ được một cách để trêu nàng rồi. Yên lặng đợi chờ, chờ khi ngón tay hôn thê chuyển qua bên mép mình, chàng bỗng hé môi ngậm lấy đầu ngón tay hồng nhạt như cánh hoa đào của nàng.

Gương mặt dưới ánh trăng của nàng hẳn đỏ bừng như bị lửa đốt rồi, Vô Phương cảm thấy nhiệt độ trên gò má đang lan tràn xuống dưới, xông vào cổ áo, quét ngang ngực. Lão yêu quái không biết xấu hổ này rõ ràng đầy rẫy trò bịp, vậy mà luôn giả vờ ngây thơ, nàng cảm thấy trước đấy mình đã nhận định nhầm rồi.

Phải cứng rắn, không thể để đối phương được như ý, nàng lạnh giọng nói: "Bạch Chuẩn, thật ra ngài là một con cẩu tinh."

Lệnh chủ toan phản bác nhưng lại nhớ mình bị cấm nói, thế là nhún vai mặc nàng chế nhạo.

Cho nên Vô Phương làm tới luôn, "Đúng là càng nghĩ càng thấy giống, ngài trung thực, thành khẩn, lại lạc quan…"

Trước mắt toàn nói về ưu điểm của mình, tuy nàng đoán sai nhưng lệnh chủ cũng không ngại, gật gù tán thành.

"Đánh dấu khắp nơi để phân chia lãnh địa, háo sắc với gan to bằng trời…" Nàng mỉm cười đầy ý nhị, "Đúng là cẩu tinh rồi."

Tới đây thì lệnh chủ không nhịn nổi nữa, "Nàng nói bậy, cái gì mà đánh dấu khắp nơi hả, ta không có thói quen đi vệ sinh bừa bãi!"

Đối phương vừa mở miệng, Vô Phương liền nhân cơ hội rút tay ra khỏi miệng chàng.

Lệnh chủ phát hiện mình mắc bẫy thì tức tối nói: "Nương tử, nàng trở nên xấu bụng rồi."

Nàng cười nhạt, "Như nhau cả. Có kẻ bên ngoài nhìn trung thực, nhưng thật ra bụng trăm phương nghìn kế, không chỉ thế mà còn dụ dỗ nữ tử đã có chồng, đạo đức suy đồi, táng tận lương tâm."

Lệnh chủ nghe xong thì phát hiện có chỗ hết sức vô lý, hôn thê đang nói mình sao? Chàng nghẹo đầu ngẫm nghĩ, "Ta dụ dỗ nương tử của mình thì cũng coi là dụ dỗ nữ tử có chồng à?"

Vô Phương tỏ vẻ khinh thường hành động giả ngây của chàng, "Ta đang nói Minh hậu, đừng tưởng không ai nhìn ra, giữa hai người rõ ràng có cái gì đó."

Lệnh chủ trợn mắt há mồm, chuyện hơn ba nghìn năm trước mà nàng cũng biết sao? Chẳng phải nàng mới được một nghìn tuổi thôi ư? Chàng quyết định phủi sạch quan hệ, "Giữa ta và Minh hậu chả có gì hết, chưa kể ta vốn không ưa nữ La Sát. Trái lại nàng đấy, ta có thể có một yêu cầu không?"

"Nói đi."

"Nàng và Minh quân có thể đừng mắt đi mày lại nữa được không? Lão quỷ đó da khô queo, tướng mạo lại xấu, thua xa đầu ngón chân của bổn đại vương."

Vô Phương không nhịn được nhếch mép, chẳng hiểu chàng ghen cái gì nữa, "Ta khách khí với y vì cần xem Sa Đọa Sinh Sách. Hơn nữa người ta cũng đâu có bất kỳ hành động quấy rối gì, ta cũng chưa từng mắt đi mày lại với y."

Không thừa nhận sao, được thôi! Lệnh chủ kéo tay nàng đặt lên ngực mình, "Được rồi, chấm dứt chuyện này tại đây, nương tử sờ tiếp đi."

Nhưng tay Vô Phương lại chuyển từ trước ngực sang bên cổ, không nói một lời mà tỉ mỉ xoa miết chỗ da kia. Lệnh chủ biết hôn thê đang nghiên cứu hình xăm của mình. Lần trước chàng cố ý lộ cổ để lưu lại ấn tượng trong lòng nàng, phái nữ ấy hả, toàn là miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, ngoài miệng nói không muốn nhưng tay thì rất thành thật.

Lệnh chủ ướm lời: "Nương tử nè, nàng đang sờ gì đấy?"

Nàng đáp qua loa: "Ta sờ lung tung thôi. Xương cốt ngài lạ lắm, không giống bình thường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!