Chương 38: (Vô Đề)

Minh quân mình đầy bụi đất hớt hải chạy đến, lúc gặp nhau trên bãi đất hoang ở ngoài thành, mũi con Quán Sơ* y cưỡi phun khí trắng phì phì, nhìn từ xa trông chẳng khác gì khói bốc lên từ ấm trà đang sôi.

(*Quán Sơ – ngựa một sừng, là một loài Thụy thú chống lửa. Trên sừng của Quán Sơ có hoa văn đan chéo vào nhau giống như áo giáp.)

Y nhảy xuống khỏi lưng ngựa, vội vã chạy tới trước kiệu lớn, chắp tay nói: "Bạch huynh giá lâm lại không tiếp đón được từ xa, sao không phái người báo tin cho bổn quân trước một tiếng? Nếu không có tiểu quỷ ở cửa sinh tử truyền tin thì đến giờ bổn quân vẫn chưa hay biết… Ấy, Bạch huynh, đến rồi thì mời xuống kiệu, chúng ta là huynh đệ một nhà mà… Nghe nói tẩu phu nhân cũng đến, lần này chắc không nhầm nữa chứ?"

Minh quân nói một tràng, vừa nói vừa nhón chân nhìn vào trong kiệu, đổi thành chất giọng ngọt ngào đầy niềm nở, "Mời tẩu phu nhân lộ mặt ngọc, bổn quân đặc biệt chạy đến đây nghênh đón tẩu đấy."

Thì ra nhiệt tình đến thế đều là vì Vô Phương.

Minh quân có một thú vui lớn nhất chính là chấm điểm cho phu nhân của kẻ khác. Ví dụ như vợ của Sơn quân tạng hơi mập, y thả ba con dế vào bình rượu, ba điểm; vợ của Hải chủ mắt nhỏ môi mỏng, y lại thả hai con vào, hai điểm, không nhiều hơn được. Còn cô vợ La Sát của y lại rất đẹp, đẹp hơn vợ của mấy lão hữu kia nhiều, thế nên y được đà đắc ý hơn ba nghìn năm qua. Sau đó nghe nói Bạch Chuẩn cưới được một mối tốt, mặt mũi cực đẹp, trong lòng y liền mất thăng bằng.

Hôm đó y ôm hăng hái tới tham dự hôn lễ để chấm điểm tân nương, đáng tiếc cuối cùng tân nương lại là hàng giả. Những tưởng Bạch lão yêu sẽ tiếp tục độc thân, nào ngờ thủ đoạn của đối phương không tệ, nghe nói lại bắt được tân nương về rồi. Minh quân là dạng không tin lời đồn, trên đời này có thể có nữ tử đẹp hơn Minh hậu của y sao? Đùa! Lần này bọn họ đã đến tận cửa thì y phải nhìn cho rõ, chứ tên Bạch Chuẩn đó có chết cũng không chịu lộ mặt, đến heo cũng không thèm gả nữa là.

Còn lệnh chủ thì sao, có hôn thê quá mức diễm lệ liền thấy sống lưng cứng cáp hơn hẳn. Chàng cố ý vòng vo, "Vợ ta không thích gặp người sống, nên ngày nào cũng phải để bổn đại vương ôm." Chàng còn hớn hở thêm vào: "Mặt Minh quân trắng quá, ta nhìn quen rồi nên thấy không sao, chỉ sợ ngươi dọa Yểm hậu của ta thôi."

Minh quân lập tức phát hiện chàng đến đây là để khoe khoang, y sờ mặt mình, "Quanh năm không thấy ánh nắng, sắc mặt đúng là hơi kém nhưng cũng không đến nỗi đáng sợ vậy đâu. Hôm nay Bạch huynh di giá đến Phong Đô, hẳn là đang trên đường du ngoạn? Đến rồi cũng không lộ diện, xem ra sẽ không vào thành mà phải đi luôn ư?"

Phái nam thường nói chuyện rất thẳng, Minh quân không khách khí, lệnh chủ sẽ càng bới lông tìm vết, "Bổn đại vương tuần tra Phạn Hành Sát Thổ, tiện đường đi ngang qua Phong Đô nên mới tạt vào thăm Minh quân. Mặc dù đến nay Minh quân vẫn không chịu thừa nhận, nhưng Yểm Đô và Phong Đô mãi mãi là quan hệ trên dưới, ai bảo lúc trước chúng ta đã ký hiệp nghị kia chứ." Lệnh chủ đưa quạt xếp trong tay vén rèm kiệu lên, "Huống hồ hôm nay bổn đại vương có chuyện muốn nhờ Thường Bàn huynh giúp đỡ.

Có vào thành hay không chẳng quan trọng, chỉ cần Thường Bàn huynh cho ta một đáp án thì ta sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy rầy."

Rèm kiệu được vén một nửa thấp thoáng lộ ra quang cảnh bên trong. Hôm nay lệnh chủ thật sự là kim quang lập lòe, rực rỡ hỉ khí. Đúng là gặp chuyện vui nên cách ăn mặc cũng khác biệt, trước ngực đeo đầy chuỗi ngọc làm bằng vàng ròng, cực kỳ xa xỉ, lộng lẫy hệt trang phục của Bồ Tát.

Nhà giàu mới nổi đắp vàng lên người thật ra chẳng có gì đáng để nhìn cả. Ánh mắt của Minh quân đã bị gương mặt tuyệt diễm của Yểm hậu thu hút ngay từ đầu. Trời ạ, thực sự là không thể bắt bẻ nổi, môi như cánh sen, mặt như hoa đào. Yểm hậu ngồi chung với lệnh chủ như thế, thật sự chính là bức tranh sinh động tả cảnh… một đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu.

Minh quân kinh hãi cảm thán, hèn gì hôm đó thành chủ thành Thiên Cực cứ bóp cổ tay liên tục, vị linh y này quả nhiên bất phàm, trong sát khí có kèm Phật tính, một thời gian nữa hoàn toàn có thể tu thành chín quả. Đáng tiếc nàng lại không may lắm, bị Bạch Chuẩn bắt được, cô nương đáng thương như chú bướm bị cắt cánh vậy, làm Minh quân đau lòng vô cùng.

Lão yêu quái tùy tiện tới rồi đi, nhưng nể mặt Yểm hậu, Minh quân quyết định vẫn giữ thể diện cho đối phương, bèn cười phá lên rồi nói: "Bạch huynh giận rồi, huynh đệ chúng ta thân nhau như tay chân, có lý nào đã tới trước cửa nhà mà không vào chứ. Có việc gì cần giúp huynh cứ nói, chỉ cần bổn quân làm được thì nhất định sẽ bất chấp gian nguy để giúp huynh."

Lần này không phải do lệnh chủ trả lời mà là một giọng nói thánh thót từ trong kiệu truyền ra: "Vậy xin cám ơn Minh quân trước. Thật không dám giấu giếm, lần này vì chuyện của đồ nhi nên ta đã nhờ lệnh chủ nhà ta dẫn đến Phong Đô, xin gặp Minh quân để tháo gỡ khúc mắc."

Minh quân nghe thế thì rất phấn chấn, xem ra còn có cơ hội ở riêng với nhau nữa cơ. Lệnh chủ trong kiệu dĩ nhiên cũng bị hạnh phúc tới bất chợt làm cho rung động, hôn thê vừa nói gì? Nàng nói "lệnh chủ nhà ta", không phải là lệnh chủ thôi mà là "nhà ta"!

Chàng nắm tay nàng, nghẹn ngào gọi: "Nương tử…"

Vô Phương sợ lộ, cũng sợ lệnh chủ không khống chế được cảm xúc của mình nên vỗ vỗ lên tay chàng, nở nụ cười cực kỳ duyên dáng, "A Chuẩn, chúng ta theo Minh quân vào thành ngồi một lát đi. Dù gì cũng đến tận đây rồi, mới nói mấy câu đã đi ngay, ngộ nhỡ có ai truyền ra ngoài khiến người ta hiểu lầm chàng và Minh quân bất hòa thì không hay lắm."

Lệnh chủ cảm thấy xương cốt toàn thân mềm nhũn ra cả, khó khăn lắm mới thốt được một câu "Yểm hậu nói có lý", rồi chàng nghiêng đầu nói với bên kia: "Thế đành phiền Minh quân rồi."

Đội nghi trượng khổng lồ rề rà di chuyển, kiệu lớn bốn mươi tám người khiêng nhích dần về phía trước, lệnh chủ ngồi trong kiệu không kìm được lau nước mắt, mừng mừng tủi tủi nghẹn ngào nói với hôn thê: "Nương tử à, ta vui lắm, cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận rồi. Chúng ta chọn ngày hoàng đạo tổ chức lại hôn lễ đi, ta nhất định sẽ cho nàng một đêm tân hôn khó quên."

Vô Phương bó tay nhìn chàng, biết cái tật tự cho là đúng của chàng lại phát tác rồi. Nàng đã thừa nhận cái gì mà làm chàng cảm động đến vậy hả? Nhưng kỳ quái là chàng vừa khóc lại khiến tim nàng rục rịch, nàng biết mình không ổn rồi, cuối cùng cũng sẽ có ngày nàng bị lão yêu quái này gieo họa thôi. Nàng đã sa sút đến nỗi, đối phương hở một tí lại treo cái từ "động phòng" ở miệng mà dường như nàng không muốn chỉ trích nữa.

Vô Phương ngoái đầu nhìn sắc trời u ám bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng dày đặc mây mù, phải làm gì đây, tình cảnh ngày càng khiến nàng tuyệt vọng. Nàng chống tay lên song cửa sổ chạm trổ hoa văn, một cảm giác tịch mịch dâng lên khiến vành mắt ngân ngấn nước.

Giọng lệnh chủ nghẹn ngào vẫn đều đều vang lên bên tai, nàng rầu rĩ quay đầu sang nói với chàng: "Đừng khóc, ta mới là người muốn khóc hơn cả ngài. Lộc Cơ nói không sai, ta gặp phải ngài đúng là xui tám kiếp."

"Thế nên ả đằng yêu kia mới phải chết!" Lệnh chủ ghét bỏ nói xong lại ngọt ngào ôm lấy cánh tay nàng, "Nhưng nương tử à, ta tích đức được mấy kiếp rồi nên mới được gặp nàng ở kiếp này đấy."

Ly Khoan và Cù Như đỡ kiệu nghe thấy hết cuộc đối thoại của hai người, Cù Như vẫn mù tịt chả nhận ra điều gì, còn Ly Khoan Trà lại có cảm giác khổ tận cam lai. Lệnh chủ nhà cậu ta rốt cuộc đã rẽ được mây rồi, liệt nữ quả nhiên sợ triền lang, bản lĩnh đeo bám của lệnh chủ toàn dùng trong việc tìm bạn đời cả, trước giờ cậu ta không hề biết đấy.

Cậu ta sụt sịt mũi, "Tiểu điểu, sau khi về lại Sát Thổ thì mi hãy chuẩn bị đi, lần này chắc phải đưa sư phụ mi xuất giá thật rồi."

Cù Như hờ hững đáp trả: "Dĩ nhiên ta hy vọng sư nương thành công lấy được sư phụ rồi, như thế ta mới có thể ở lại Yểm Đô lâu dài để tạo phúc cho đám tượng. Nhưng có thật thuận lợi thế không? Ta nghe cả buổi mà vẫn thấy đều là sư nương tự mình đa tình, sư phụ ta chưa từng chịu…"

Song Ly Khoan vẫn tràn đầy lòng tin, "Ít ra thì Yểm hậu cũng không từ chối, vừa rồi còn gọi chúa thượng là "A Chuẩn" còn gì, làm lệnh chủ cảm động tới khóc luôn."

Cù Như lẩm bẩm: "Còn vì sao nữa ngoài để lệnh chủ được oai phong trước mặt Minh quân chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!