Có thể điều chỉnh tâm trạng trong khoảng thời gian cực ngắn thật ra cũng là một loại bản lĩnh.
Tối qua lệnh chủ vừa tức vừa giận nên không thèm che giấu cảm xúc, phàm có mắt là nhận ra ngay. Cù Như thì thầm với sư phụ mình rằng cô bé cảm thấy lệnh chủ bắt đầu dùng tới não rồi, cũng may cô bé và Ly Khoan đến kịp lúc, không thì với nhân phẩm của lệnh chủ, rất khó bảo đảm nửa đêm đối phương không chui vào trong chăn của sư phụ.
Vô Phương có miệng mà khó mở lời, giữa nàng và lệnh chủ cứ luôn xảy ra mấy chuyện vặt vãnh khó hiểu, chuyện không lớn nhưng rất nhiều cảm xúc, dù muốn tìm một người giãi bày cũng chẳng biết kể từ đâu.
Dĩ nhiên nàng biết tâm tư xấu xa của chàng, cũng đề phòng chàng giở trò. Cù Như và Ly Khoan tới khiến kế hoạch xấu đổ bể, vốn tưởng lão yêu quái gian xảo này nhất định sẽ tức điên lên, nào ngờ đến sáng nhìn thấy chàng, chàng hoàn toàn không bị chuyện tối qua ảnh hưởng, dậy từ sớm để tìm đồ ăn.
Vô Phương đánh răng rửa mặt xong, chàng giơ một cái đùi ếch to bự tới trước mặt nàng, hết sức quan tâm bảo: "Nương tử, nàng ăn đi này, ăn no rồi chúng ta sẽ lên đường."
Câu này nghe mà phát sợ, sắp đến hoàng tuyền nên trước khi đi phải ăn no ư? Không thấy gì dưới mũ trùm nhưng nàng có thể hình dung ra vẻ mặt bây giờ của chàng, nhất định là đầy gió xuân, cười tươi như hoa.
Vô Phương nhìn cái đùi ếch trước mặt, lớp da bên ngoài được nướng vàng rụm mướt mỡ. Tài nấu nướng của lệnh chủ luôn rất tốt, có điều đùi ếch này quả thực quá lớn rồi, to bằng cả tay người trưởng thành, nhìn là biết không phải thịt ếch bình thường. Nàng hỏi với vẻ bài xích: "Đây là gì?"
Lệnh chủ toan giải thích thì Ly Khoan Trà ôm mình ếch ăn nhồm nhoàm một miệng đầy dầu mỡ nói chen vào: "Là ếch nghìn tuổi ạ. Nó là đặc sản của núi Vạn Tượng, đầu mọc sừng, ăn vào có thể sống lâu nghìn tuổi."
Vô Phương kinh hãi, "A di đà Phật, nó đã tu luyện được nghìn năm rồi mà vẫn không thoát khỏi ma trảo của ngài."
Lệnh chủ tỏ ra vô tội, "Con này đâu có hiếm thấy, trong núi Vạn Tượng bắt được một đống. Tám nghìn năm trước nó đã nằm trong công thức nấu nướng của ta rồi, không chỉ ta mà rất nhiều yêu quái cấp cao cũng dùng nó để tăng thêm tu vi. Nàng cứ coi nó là bữa sáng, ăn hai miếng cũng được. Ta đặc biệt bắt về cho nàng để giúp nàng củng cố linh sực đấy, ăn xong một trăm năm tới nàng sẽ không cần luyện khí nữa, có nhiều thời gian yêu đương với ta hơn, như vậy không tốt sao?"
Có thể nói lệnh chủ luôn tận sức trong việc lấy lòng hôn thê, hễ là thứ có lợi cho nàng là liền nghĩ cách lấy được tặng nàng. Tuyết liên trên núi Quả Ngân rồi ếch nghìn tuổi nơi này, có thứ nào không phải là trân phẩm mà kẻ khác mơ tưởng đâu? Có ai còn sống mà không biết dùng tới não chứ, ví dụ như leo núi cần tìm đường tắt, có thể tiết kiệm được sức lực thì sao không tiết kiệm?
Lúc trước lệnh chủ không sát sinh, nhưng sau khi bị biếm đến Phạn Hành Sát Thổ, phát hiện nơi này yêu nghiệt hoành hành chẳng có lấy cả cọng cỏ, không ăn vật sống thì phải chết đói. Chàng cũng không phải là Phật Tổ mà có thể cắt thịt đút ưng*, sống là bản năng mà cũng là vốn liếng. Nên chàng mới phá giới thôi ăn chay, và đã bước lên con đường mày thì sẽ không có lối về, chưa kể thịt thà đương nhiên có sức hút hơn rau cỏ nhiều. Sau đó càng ăn càng quen, càng ăn càng ngon miệng, thi thoảng lại thịt hai con ếch nghìn năm coi như thêm vị, giống như ăn nhiều củ cải thì sẽ muốn ăn dê hay bọ cạp vậy, chú trọng phối hợp chay mặn.
(*Điển tích Phật cắt thịt mình cho ưng ăn để cứu chim bồ câu.)
Tuy vị hôn thê là mẫu hình thiện lương một lòng hướng Phật, không đành lòng phá hoại tu vi nghìn năm của kẻ khác. Nhưng nàng đâu hiểu, ếch ở đây có luyện tới mười nghìn năm thì cũng vẫn chỉ là ếch, vì chúng không kết được nội đan, chỉ có thể thở sống qua ngày thôi.
Hôn thê cố chấp nói: "Ta không ăn, đa tạ, ngài cứ ăn đi."
Nàng chuyên ném lòng tốt của chàng xuống cống rãnh thôi.
Lệnh chủ vẫn giơ đùi ếch, ống quần dưới áo choàng đen bay phần phật trong gió sớm, "Ta chỉ hy vọng nàng được khỏe mạnh trường thọ…"
Sát hung mà thấy mệt thì không phải là điềm tốt. Tu vi của nàng đều nằm trên cơ thể, bên trong không linh hồn cũng không tinh phách, nói biến mất là sẽ biến mất ngay. Lệnh chủ ảo não, chàng đã thích ứng với cuộc sống có mục tiêu để theo đuổi rồi, chỉ cầu nương tử sống thọ thiên thu đời đời bất diệt thôi. Ngộ nhỡ nàng đi trước, chàng phải thủ tiết thì sống còn gì thú vị nữa.
Chàng nhìn nàng tao nhã ngồi xếp bằng, lẳng lặng điều tức, đùi ếch dần nguội đi trong màn sương. Rồi chàng xoay sang nhìn Cù Như, "Tiểu điểu, ngươi ăn không?"
Cù Như rề rà đi tới, xé một miếng thịt trên bắp đùi to tròn, thay chàng đưa tới trước mặt Vô Phương, "Sư phụ à, Yêu giới vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, người ở uế thổ mà cứ ăn chay, lại không được tắm nắng thì da sẽ nhão đi đấy. Vẫn nên ăn một miếng đi, đây dù sao cũng là tâm ý của sư nương."
Lệnh chủ giơ tay mãi mỏi nên nhét cả cái đùi cho Cù Như hưởng dụng, còn mình thì cầm miếng thịt kia đứng trước mặt hôn thê, "Lần trước nàng còn ăn thịt khô ta làm mà, đó cũng là heo rừng thành yêu đấy thôi, sao nàng không bới lông tìm vết? Ta biết, không phải nàng kiêng kỵ nó tu luyện được bao nhiêu năm mà chỉ là chê xuất thân của nó thôi. Diễm cô nương à, làm sát hung không thể thế được, heo cũng là thịt, chẳng lẽ ếch còn cao quý hơn nó sao?"
Chàng lải nhãi mãi, Vô Phương không chịu nổi quấy nhiễu đành mở mắt ra, nén giận trợn mắt nhìn chàng, "Ngài nói đủ chưa?"
Lệnh chủ lập tức giơ tay lên, "Nàng ăn đi thì ta không dông dài nữa." Chàng cắt ra từng miếng nhỏ rồi quơ quơ bên mũi nàng, "Nàng ngửi xem có thơm không, ta nướng kỹ lắm, luân phiên nướng giữa lửa lớn với lửa nhỏ, mất cả buổi sáng của ta đấy."
Vô Phương thở hắt ra, cảm thấy có nói thêm cũng chỉ phí công, loại tinh thần cần mẫn cắn chặt không buông này đã làm nàng thua triệt để rồi.
Rốt cuộc hôn thê cũng thôi chống cự, mặc dù nàng ăn khá bất đắc dĩ, nhưng lệnh chủ vẫn cảm thấy vô cùng vui mừng và thỏa mãn.
Cả nhóm thu dọn một chút rồi bắt đầu lên đường. Đi lên Cửu Tuyền là tới cửa sinh tử, cánh cửa kia đương nhiên sẽ không nằm tênh hênh ra đấy, bên cạnh nó có một gốc cây bự chảng không cành nhánh, ngọn cao chạm trời còn rễ nối với ba dòng suối*, men theo đó có thể tìm được lối vào cửa.
(*Ba dòng suối ở đây chỉ Hoàng Tuyền, Cửu Tuyền và Phong Tuyền hay Phong Đô.)
Phong Đô dù sao cũng là thành của quỷ, không thể tùy ý qua lại như dương thế. Vô Phương nhìn lệnh chủ gọi thụ linh ra, đó là một hán tử trung niên đầu xanh lè, mặt âm u đầy quỷ khí.
Hán tử thấy lệnh chủ liền ôm quyền khom lưng, "Ngài lại xuống tống tiền sao?"
Tống tiền?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!