Chương 3: (Vô Đề)

Cù Như sốt ruột muốn cứu người là thế, nhưng đến khi phải chở người về thì cô bé lại xòe tay ra vẻ bất đắc dĩ, "Sư phụ nhìn vóc dáng của em này, chở nổi người ta sao?"

Vô Phương hết cách, đành bấm quyết gọi bốn con li nô* ra, vừa khiêng vừa kéo anh chàng nửa mê nửa tỉnh nọ về lại nhà tranh của mình.

(*Li nô: từ cổ chỉ chỉ mèo núi, mèo rừng)

Trong phòng có thắp một ngọn đèn dầu nhỏ do Liên sư tặng cho nàng dùng khi tĩnh tọa tu hành. Làm người canh tháp ở nơi này, ngoài một xâu tiền lương năm mươi năm không đổi ra thì chẳng có trợ cấp nào khác. Mà thật ra đó cũng chả phải là vấn đề gì to tát gì, bọn họ vốn giỏi hoạt động về đêm, nên có đèn hay không cũng không quan trọng.

Cù Như đứng bên nhìn, "Y còn thở kìa, chắc vẫn cứu được nhỉ?"

Ánh đèn tù mù lay lắt hắt lên khuôn mặt sưng vù, Vô Phương kéo cổ tay y bắt mạch, mạch tượng tuy rất yếu nhưng dương khí lại rất thịnh, không thể chết ngay được. Sau khi vốc hai nắm thảo dược lâu năm đưa Cù Như mang đi sắc, nàng xuống bếp múc một chén canh, cầm muỗng từ từ đút vào miệng nam tử. Y nuốt xuống từng muỗng một, chiếc bụng rỗng có hơi ấm lấp dạ liền thêm sinh khí. Chỉ là mắt vẫn chưa thể mở, khách quan mà nói thì hình như còn sưng hơn trước, đến khe mắt cũng chẳng thấy đâu.

Thôi, dù sao cũng không cần hỏi thăm bệnh trạng, Vô Phương sờ soạng khắp người y từ đầu đến chân một lượt…

Trên đùi có năm chỗ hoại tử đã kết thành mảng cứng, thịt bên dưới đang dần dần thối rữa, phải dùng thuốc tiêu độc; phần cẳng tay gần cổ tay hơi nhấp nhô, nàng sờ nắn xương xong thì có thể kết luận là đã bị gãy.

Để chứng thực, nàng dùng sức bóp nhẹ một cái, người nằm trên giường liền rên khẽ, thế là xác định được ổ bệnh chính rồi, còn vết ở đầu với mặt thì chỉ là ngoại thương, không ảnh hưởng đến xương cốt. Có điều vết roi ở đỉnh đầu hơi nặng, da thịt nứt toác tận hai tấc, máu đen dính bết vào tóc, xem ra không thể không cạo đầu rồi.

Cù Như đã sắc thuốc xong, một chén đá to đầy ắp nước thuốc đen kịt cứ thế được rót hết vào miệng nam tử, xong xuôi cô bé theo lệnh lui ra ngoài.

Trong bóng đêm mênh mông, một chú chim ba chân mắt đỏ đậu trên phiến đá xanh cắm cúi mài dao, miệt mài tới nỗi còn ngâm nga hát "lão yêu ăn vẫn chưa no mà, may có thư sinh đến kịp thời"…

Đối với loài chim, được thỏa mãn ham muốn ăn uống đã là niềm vui lớn nhất rồi. Cù Như cứu được chàng thanh niên kia nên rất sung sướng trong lòng, giọng hát bất giác cũng vô cùng phấn chấn.

Trong tháp Xá Lợi không có dụng cụ cắt gọt khéo léo chuyên dụng, đồ nghề của linh y đều ở dưới chân núi Thập Trượng rồi, cho nên Vô Phương cứ thế vung vẩy con dao thái to kềnh, cạo sạch tóc nam tử kia trong tiếng rên rỉ dài ngắn đan xen của y.

Tóc đi da đầu trắng hếu liền xuất hiện, càng nhìn vết thương càng thấy giật mình, nàng lấy nước sạch lau đi rồi khâu vết rách lại, rắc kim sang dược lên, sau đó tìm một dải lụa thật dài quấn một vòng từ trên xuống dưới, kết thêm cái nút thắt xinh xắn là hoàn tất.

"Thế thôi ạ?" Cù Như hỏi: "Có đơn giản quá không sư phụ? Không thể vì y là người mà sư phụ qua loa vậy được."

Vô Phương cau mày nhìn cô bé, "Con chê chưa đủ hoành tráng à?"

Cứ tưởng lúc chỉnh xương nhất định sẽ có màn gào khóc tê tâm liệt phổi, nào ngờ người này cũng chỉ hít hà hai tiếng. Bị thương nặng như vậy mà không hề la lối, sức chịu đựng này còn mạnh hơn cả tiếng gào của con chó lông vàng được nàng chữa trị lần trước. Mà nói gì thì nói, xử lý vết thương quan trọng hơn, nàng cố định dải băng lại cho chắc rồi quay sang tra sách mài thuốc, xong xuôi hết thảy thì trăng xanh đã ở giữa trời.

Thế mới nói, chữa bệnh cho con người mệt hơn chữa cho yêu ma nhiều.

Vô Phương bước ra ngoài, đứng trong sân vươn vai thư giãn gân cốt. Sau đó nàng ngoái đầu lại nhìn, ánh trắng lành lạnh vẩy lên mái ngói cong cong của tháp Xá Lợi, có nhiều chỗ bị lõm sâu xuống, trông chẳng khác gì vết sẹo trên người nam nhân kia.

Cù Như vặn hỏi vì sao nàng không khử độc, bởi vết thương ở nửa thân dưới cũng không nhẹ, nếu còn kéo dài thì chỉ e không giữ được hai chân.

Vô Phương đi vào phòng thuốc lục lọi, hạt gấc, sâm đen, thương truật, con rết… Cuối cùng nàng xoay người lại, "Thiếu một vị, tối nay không thể chế thuốc được rồi."

Cù Như nhìn sắc trời, "Còn hai canh giờ nữa là trời sẽ sáng, là thuốc gì vậy ạ, đợi cổng thành mở em sẽ đi mua về."

Vô Phương bảo cô bé mua không được đâu, "Chỗ hoại tử trên người y đã ăn vào tận xương, không thể dùng loại thuốc bình thường được. Muốn lấy độc trị độc thì phải lấy đi chỗ thịt thối bên ngoài trước đã." Nàng khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nói: "Thiếu bọ cạp máu, có thì đập nát nó cho vào thuốc mỡ, quấn băng bảy ngày liền xong.

Nhưng loại bò cạp này vừa độc vừa dữ, ta ở Sát Thổ đã nhiều năm mà còn chưa thấy bao giờ, đâu ra mà cho em mua!"

Cù Như cũng lúng túng, "Đã mang y về rồi, làm chuyện tốt thì làm cho trót luôn, sư phụ giúp y được nguyên vẹn đi mà. Không có hai chân thì khác gì khúc gỗ đâu?"

Một con yêu quái đầy lương tri đến vậy đúng là hiếm thấy. Vô Phương cắn môi tính toán, "Em còn nhớ thành chủ Sâm La năm năm trước không? Y còn nợ ân tình từ ta, nếu ta đi tìm y thì có lẽ sẽ giải quyết được chỗ khó này."

Thành Sâm La là một trong mười sáu thành ở Sát Thổ, nằm giáp biên giới, khắp thành toàn là độc vật, vì thế nên tuy lãnh địa không lớn nhưng cho đến giờ vẫn chưa ai dám xâm phạm đến. Thành chủ Sâm La là nửa người nửa thi, hằng năm cần thuốc khống chế thi độc không để nó xâm nhập vào tim người ở nửa thân bên kia. Nghe nói linh y có thể chữa trị mọi chứng bệnh, y liền dùng tám cỗ kiệu rước Vô Phương vào thành.

Lúc ấy bệnh của y cũng rất khó chữa, thi độc đã lan khắp toàn thân, đến gần sẽ bị thứ mùi hôi thối kia xông đến muốn ngất. Vô Phương bất chấp nguy cơ bị ngạt, thành công kéo y về lại từ âm phủ.

Thành chủ vô cùng mang ơn nàng, tiền tài cũng không biểu đạt hết sự cảm kích của y, đồng ý sau này chỉ cần linh y mở miệng, nhất định xin gì được nấy.

Cù Như cũng hết sức do dự, "Thành chủ đó từng nói muốn cưới sư phụ, ngộ nhỡ lần này nhắc lại thì làm thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!